Vũ Thần Chúa Tể

Chương 93: Khúc chiết nổi lên

Chương Trước Chương Tiếp

- Không cần kiếm hạp, ta còn có chuyện nên cáo từ, Trương Anh, Lâm Thiên, chúng ta đi thôi!

Tần Trần khoát tay ngăn cản, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Sự tình đã giải quyết, bảo binh muốn mua cũng đã vào tay, Tần Trần biết mình có lưu lại cũng chỉ gặp nhiều phiền toái hơn, nên không bằng rời đi trước.

Hơn nữa Tụ Bảo Lâu cũng không có gan cản mình lại.

- Vâng, Trần thiếu!

Trương Anh và Lâm Thiên đều mang vẻ mặt hưng phấn, sau đó theo sát cước bộ của Tần Trần.

Hôm nay có thể nói hai người đã thấy một vở kịch hay, trong lòng kích động tột đỉnh, hơn nữa có rất nhiều vật muốn hỏi Tần Trần.

Quả nhiên thấy đám người Tần Trần rời đi, Dương Viêm ngay cả dũng khỉ ngăn lại cũng không có.

Hiện tại hắn đang bị sứt đầu mẻ trán, đang không biết làm sao để giảm nguy cơ cho Tụ Bảo Lâu.

Nhìn thấy Tần Trần mang thiết kiếm rỉ rời đi, bỗng nhiên Dương Viêm động linh cơ.

- Chư vị nghe ta giải thích, lần này là Dương mỗ nhất thời sơ suất không giám định được công hiệu của Mị Ngọc và bình nước, nên ở đây Dương mỗ nói một tiếng xin lỗi với mọi người. Nhưng người này bảo đồ vật Tụ Bảo Lâu ta đều là rác rưởi thì thứ cho Dương mỗ tuyệt đối không chấp nhận.

Dương Viêm nghĩa chính ngôn từ nói:

- Đám đồ vật này là do Tụ Bảo Lâu chúng ta tiêu hao ra giá lớn tìm được từ trong Thánh Lạc bí cảnh... Ách... “Bình nước này cũng vậy, là một món bảo vật Thượng Cổ chân chính, người này chỉ là có vận khí tốt phân biệt được mấy món đồ mà thôi, xin mọi người tuyệt đối đừng để bị lừa.

- Nếu như người này thật là một Giám Bảo đại sư, thì há sẽ hố mình, coi một thanh thiết kiếm rỉ như trọng bảo rồi mua về?

- Vậy thì đã có thể nhìn ra được, người này chỉ là hạng người mua danh chuộc tiếng mà thôi, mong mọi người đừng nên quá tin tưởng người này. Tụ Bảo Lâu ta có thanh danh ra sao, thì ngày trước chư vị cũng đã biết qua rồi!

Dương Viêm nói mấy câu, đích thức là dào dạt tình cảm, dẫn đến mọi người nghị luận ầm ỉ.

Mặc dù mọi người không vừa lòng với Dương Viêm vì giám định sai cả hai lần, nhưng lần sau cùng Tần Trần chọn phải thiết kiếm rỉ lại làm cho mọi người hoài nghi là Tần Trần có phải đúng như lời Dương Viêm nói không, chỉ là do vận khí tốt nên mới phân biệt được vài món đồ.

Nếu là như vậy thì Tụ Bảo Lâu này cũng chưa chắc đê tiện quá mức.

- Thành ra, để đáp lại sự ưu ái của chư vị, Dương mỗ xin hứa ngày hôm nay bất kể chư vị tiêu phí thế nào ở Tụ Bảo Lâu, đều sẽ được giảm 20%.

Dương Viêm nói, nhất thời như hòn đá kích vào mặt hồ.

Phải biết Tụ Bảo Lâu bởi vì thanh danh to lớn, hấp dẫn rất nhiều quyền quý Đại Tề Quốc, nên thường thường là vật không đủ cầu, vì vậy bao năm qua rất ít làm ra hoạt động gì.

Bình thường muốn thấy giảm giá là không có khả năng.

Trong ấn tượng của mọi người, dù là khách nhân tiêu phí trên 500 vạn ngân tệ ở Tụ Bảo Lâu, cũng chỉ có thể nhận được ưu đãi 9% mà thôi.

Hôm nay thoáng chốc giảm 20%, nhất thời làm cho mọi người đều động tâm không thôi.

Cơ hội tốt thế này mà không lợi dụng để trắng trợn mua một phen, chẳng phải là thua thiệt đến nhà bà ngoại sao?

Trong thoáng chốc đám người náo loạn không thôi.

Thấy nguy cơ tín nhiệm giảm đi chẳng mấy chốc đã bị mình giải trừ, Dương Viêm thở phào một hơi.

Mắt nhìn Tần Trần đang muốn đi xuống lầu, ánh mắt của hắn hiện lên lãnh ý, trong lòng hừ lạnh nói:

- Cục diện lần này Dương mỗ sẽ ghi nhớ, về sau chắc chắn sẽ hoàn lại!

- Ban nãy là ai nói bảo binh do Lãnh mỗ luyện chế ra đều là rác rưởi, mau đứng ra cho Lãnh mỗ!

Chợt ngoài cửa lầu truyền đến tiếng quát chói tai, ngay sau đó một nam nhân trung niên gầy gò, mặc áo bào Luyện Khí Sư nhị phẩm từ lầu 1 đi tới, cả người sát khí đằng đằng đứng ở cửa lầu.

Chỗ hắn dừng vừa vặn chặn lại lối đi của Tần Trần, hai con mắt to như chuông đồng lạnh lùng nhìn chăm chú vào mọi người trên đại sảnh, nổi giận tưng bừng.

- Là Lãnh Mạch đại sư của Khí Điện.

- Sao hắn lại đến?

Đám người náo động.

Người đến chính là thủ tịch Luyện Khí Sư của Tụ Bảo Lâu, Luyện Khí Sư nhị phẩm của Khí Điện, có tiếng tăm lừng lẫy Lãnh Mạch đại sư.

Lãnh Mạch này cũng có danh tiếng không nhỏ ở Đại Tề Quốc. Hơn 10 năm trước đã đột phá Luyện Khí Sư nhị phẩm, mười năm này luyện thành rất nhiều bảo binh, thanh danh hiển hách.

Chỉ cần võ giả cường đại có lăn lộn ở vương đô thì đều nghe qua danh tiếng của hắn.

Mấy năm nay, dựa vào Tụ Bảo Lâu nên thanh thế của Lãnh Mạch như mặt trời ban trưa, tự nhiên tính cách cũng trở nên rất cao ngạo.

Vừa nãy, hắn đang luyện chế bảo binh ở Khí Điện thì nghe được tin có người chê bảo binh hắn luyện ra như rác rưởi, nhất thời giận tím mặt, dừng luôn việc luyện chế bảo binh trong tay, cấp thiết chạy đến.

Hắn thật muốn nhìn xem là nhân vật nào mà lại dám nói bảo binh do Lãnh Mạch hắn luyện ra là rác rưởi.

- Lãnh Mạch đại sư, vừa rồi là Tần Trần này nói bảo binh do ngài luyện chế tất cả đều là rác rưởi!

Đột nhiên một thanh âm vang lên, chính là Liên Bằng vừa mới bị Tần Trần một cước đạp ngã trên đất.

Đôi mắt hắn nhìn Tần Trần đều là vẻ oán độc.

- Đúng vậy Lãnh Mạch đại sư, chúng ta cũng nghe được, người này như ghét bỏ bảo binh do đại sư luyện ra, nhìn rất không thuận mắt!

Cát Châu cũng dự tợn nói.

- Lãnh Mạch đại sư, vừa rồi tiểu nữ cũng có nghe qua, là Tần Trần này nói như vậy. Hắn đúng là quá phận, Đại sư ngài chính là đệ nhất Luyện Khí Sư ở vương đô chúng ta, không biết hắn lấy đâu ra dũng khí lại dám nói ra lời như vậy.

- Làm càn quá mức, thật sự là coi trời bằng vung.

Đám người Nhan Như Ngọc từ lâu đã rất bất mãn với Tần Trần, nên lúc này liên tục mở miệng nói, hiển nhiên là muốn đưa Tần Trần vào chỗ chết.

- Là ngươi!

Lãnh Mạch mắt lộ hàn mang nhìn Tần Trần, lộ ra vẻ khinh thường.

Hắn tưởng là ai lại dám nói vô lý ở Tụ Bảo Lâu, không ngờ chỉ là một tiểu tử chưa dứt sữa.

Bất quá Lãnh Mạch sẽ không tin người đến như vậy.

Hắn chắp tay với Dương Viêm, nói:

- Nguyên lai Dương đại sư cũng ở đây, Lãnh mỗ xin chào, xin hỏi Dương đại sư lời của mọi người là thật hay giả?

Dương đại sư và hắn đều có đảm nhiệm chức vụ ở Tụ Bảo Lâu, nên chắc sẽ không nói bậy.

- Lãnh đại sư khách khí rồi, Dương mỗ là người đến sau, có điều cũng đã nghe được chuyện này, trước đó người này trong lúc đang chọn mua bảo binh thì xác thực rất ghét bỏ bảo binh do Đại sư luyện chế, thật là quá mức.

Dương đại sư đảo con ngươi một vòng, trong lòng cười lạnh.

Tần Trần a Tần Trần, cho ngươi vừa rồi kiêu ngạo, để ta xem bây giờ ngươi làm sao.

Lãnh Mạch nghe vậy, vẻ mặt trở nên âm trầm.

- Tiểu tử ngươi có lời gì muốn nói không? Đến cùng là tiểu hài tử nhà ai, lại dám chửi tác phẩm của Lãnh mỗ, nếu hôm nay không nói rõ duyên cờ, đừng trách Lãnh mỗ thiết diện vô tình!

Kình khí cường đại như đại sơn hung hăng trấn áp vào người Tần Trần, tựa như hỏa sơn sắp phun trào.

Lâm Thiên và Trương Anh nhất tề lui về một bước.

Khí tức cường đại như vậy, hai người như có cảm giác thân đang ở trong cuồng phong hải lãng, cực kỳ khó thở.

Chỉ có thể cùng nhìn về phía Tần Trần.

- Chắc là các hạ lầm rồi, Tần mỗ không có nói qua bảo binh của các hạ là rác rưởi!

Tần Trần nhướng mày, lãnh đạm nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️