Giờ khắc này.
Dương Viêm chỉ kém khóc ra thành tiếng mà thôi.
Có cần hại người đến như vậy không?
Còn có thiên lý không?
Trên sân, tất cả mọi người cũng mộng.
Tần Trần này quả thực như thần.
Chẳng lẽ người này thâm tàng bất lộ, là một vị Giám Bảo đại sư? Coi như hắn luyện giám bảo từ trong bụng mẹ, thì hiện tại cũng chỉ mới có mười mấy năm mà thôi!
Tần Trần kiểm tra từng đồ vật trên bàn, thần lực qua hơi đảo tinh liền biết chính xác đồ vật bên trong là gì, nhịn không được lắc đầu.
Trên bàn gỗ này cơ bản là không có bảo vật gì, tất cả đều là đồng nát sắt vụn, hoặc bình nát chén hư, tình cờ có thể nhìn ra một số vật cũng có thể coi là bảo vật, nhưng chỉ là tài liệu hiếm thời Thượng Cổ, không phải bảo vật gì quý giá.
Lắc đầu, Tần Trần đang chuẩn bị xoay người rời đi, bỗng nhiên mò lấy một đồ vật nằm ở cuối cùng.
Đồ vật này được nham thạch rất dày bao phủ, hình dạng là một đường dài, như một thanh vũ khí.
Tần Trần vừa để tay tiếp xúc, còn chưa kịp dùng tinh thần lực để phân tích.
Đột nhiên...
Ầm!
Não hải của Tần Trần chấn động mạnh, thức hải như trên tầng không, rồi đột nhiên cổ thư thần bí kia xuất hiện, sau đó tỏa ra hào quang lộng lẫy.
Ùng ùng!
Đồng thời Tần Trần cảm giác được đồ vật hình dạng dài dài trong tay mình truyền đến tiếng sấm kịch liệt, cùng cộng hưởng với hào quang của cổ thư thần bí, chấn cho cả người hắn chấn động mãnh liệt, suýt chút nữa cầm không nổi.
Toàn bộ quá trình, đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Không đợi cho Tần Trần có phản ứng, cổ thư thần bí lần nữa biến mất, yên tĩnh trong thức hải.
Thứ gì?
Tần Trần thất kinh, vội vàng nhìn đồ vật hình dạng dài dài trong tay mình.
Dùng tinh thần lực đảo qua, trong này dĩ nhiên lại bao phủ một thanh kiếm rỉ sét.
Cả thanh thiết kiếm đã rỉ sét loang lổ, cơ hồ bị phế, hoàn toàn không nhìn ra được bộ dáng trước kia.
Nhưng Tần Trần rõ ràng, một bảo vật có thể khiến cổ thư thần bí phải xuất hiện, thì tất nhiên là rất phi phàm.
- Hừm, món đồ này cũng không tệ, để ta nhìn xem, giá 2 vạn ngân tệ, Từ quản sự, cho...
Tần Trần cảm thấy khiếp sợ, nhưng trên mặt lại như vô sự, tùy tiện lấy ra 2 vạn ngân tệ đưa tới trước mặt Từ quản sự.
- Chuyện này...
Từ quản sự ngẩn ngơ.
Mấy người Dương Viêm cũng mộng.
Tần Trần này vừa rồi hung hăng hạ thấp Tụ Bảo Lâu một trận, sao vừa chớp mắt đã mua mấy món đồ trước mặt rồi?
Tất nhiên là có gì đó quái lạ.
- Chờ đã...
Dương Viêm vội vàng quát khẽ, đang muốn ngăn cả Từ quản sự, thì đã thấy Từ quản sự vẻ mặt mộng bức, ngây ngốc tiếp nhận 2 vạn ngân phiếu của Tần Trần.
- Chờ đã, chúng ta còn chưa có nói sẽ bán thứ này cho ngươi, Từ Chinh, còn không mau trả lại tiền trong tay của ngươi!
Dương Viêm quát lên.
Mọi người sững sờ, Dương đại sư trúng cái gió gì thế?
Người khác muốn mua đồ của Tụ Bảo Lâu, đây chính là chuyện tốt!
Chợ thấy ánh mắt cực nóng của Dương Viêm, mọi người nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, cùng lúc nhìn về đồ vật trong tay Tần Trần.
Tần Trần này có năng lực giám bảo nhất tuyệt, có thể dễ dàng nhận biết được bảo vật bị nguyên thạch bao phủ, cái vật có hình dạng dài dài trong tay hắn, lẽ nào là một món bảo bối gì sao?
Trong lúc nhất thời, tất cả ánh mắt của mọi người đều trở nên nóng bỏng.
- Làm sao, cái này gọi là một tay giao tiền, một tay giao hàng. Ta đã giao tiền cho Tụ Bảo Lâu, còn Tụ Bảo Lâu cũng đã nhận tiền, như vậy thì vật này hoàn toàn thuộc về ta, chẳng lẽ Tụ Bảo Lâu còn muốn đổi ý sao?
Tần Trần sầm mặt, lạnh lùng nói.
- Ý của Dương mỗ không phải vậy.
Dương Viêm quát lên:
- Mua bảo vật ở Tụ Bảo Lâu chúng ta, tất nhiên phải được phép của Tụ Bảo Lâu chúng ta. Lúc nãy lão phu còn chưa đồng ý, thì há có thể xem là đã bán vật này cho ngươi. Ngươi đừng vội càn quấy, mau mau để thứ này xuống.
Dương Viêm lòng như lửa đốt, nổi giận đùng đùng.
- Phải được Tụ Bảo Lâu ngươi cho phép? Ha ha ha, Bản thiếu là lần đầu tiên nghe cược bảo còn có quy củ như thế.
- Cái gọi là cược bảo, chính là công khai ghi giá, chỉ cần trả tiền thì đồ vật sẽ là của khách nhân. Hiện tại Tụ Bảo Lâu ngươi đã lấy tiền lại còn muốn moi đồ từ trong tay khách nhân, sao lại có sự tình dễ dàng đến vậy được.
- Há, ta đã minh bạch.
Bỗng dưng.
Tần Trần như đã hiểu ra cái gì, bừng tỉnh cười lạnh nói:
- Nguyên lai Tụ Bảo Lâu các nugơi làm ra cái gọi là cược bảo đại hội, chỉ là muốn để giới quyền quý đến thử bảo dùm mình, nếu như cược ra cái gì rác rưởi, Tụ Bảo Lâu các ngươi sẽ cố tình nâng giá lên, để những cố khách này nghĩ rằng mình chiếm được tiện nghi. Còn nếu như cược ra bảo bối, Tụ Bảo Lâu ngươi sẽ viện lý do giao dịch không thành để đoạt lại bảo vật.
- Ha ha, đường đường bảo lâu lớn nhất Đại Tề Quốc lại làm ra viện ti tiện như vậy, xem ra ta là quá ngây thơ rồi.
Tần Trần vừa nói ra, trong nháy mắt toàn trường náo động, nghị luận ầm ỉ.
Xác thực.
Cái gọi là cược bảo thì chỉ cần người mua trả tiền, thì đồ vật đã không còn thuộc về người bán, về sau có cược ra cái gì, cũng đã không còn liên quan đến người bán nữa.
Hôm nay Tụ Bảo Lâu đơn giản là vì năng lực giám bảo cường hãn của Tần Trần mà muốn thu hồi đồ vật của hắn, có thể nói không có chút đạo lý nào cả.
Xem ra Tụ Bảo Lâu này xác thực là hố người!
Nghe mọi người nghị luận, Dương Viêm đã tái mặt.
Lại tiếp tục như vậy thì danh tiếng của Tụ Bảo Lâu xem như bị hủy diệt, ngày sau làm sao còn có thể đặt chân ở vương đô nữa?
- Chư vị nghe ta giải thích, chuyện không phải như vậy...
Dương Viêm vội vàng muốn giải thích thì Tần Trần chợt cắt lời.
Ba!
Vừa gõ đồ vật hình dạng dài dài trong tay xuống đất, Tần Trần cười lạnh nói:
- Không phải ý này vậy thì là ý gì? Nếu Tụ Bảo Lâu ngươi muốn cường đoạt vật trong tay Tần mỗ, Tần mỗ không còn gì để nói. Trách chỉ trách Tần mỗ không biết chọn tiệm, vốn tưởng rằng loại lão điếm trăm năm như Tụ Bảo Lâu, sẽ không làm ra việc hố người, hiện tại nghĩ lại là do Tần mỗ ta quá ngây thơ rồi!
Răng rắc!
Tần Trần lại đập một cái, đồ vật hình dạng dài dài trong tay sắp vỡ ra, lộ ra một thanh thiết kiếm rỉ đang nằm bên trong.
- Lại là một thanh kiếm rỉ!
- Tiểu từ này vội vàng mua bảo vật lại là một thanh kiếm rỉ?
- Cái này... lẽ nào hắn lầm rồi!
Thấy vật trong tay Tần Trần là một thanh thiết kiếm rỉ, tất cả mọi người đều sửng sốt, có chút không tin tưởng hai mắt của mình.
Ngay cả Dương Viêm cũng há hốc mồm.
- Khái khái.
Hắn nhanh chóng hồi phục lại vẻ ngạo nghễ, vung tay áo lên, có một loại khí thế du nhiên ngưỡng mộ như núi, tiêu sái nói:
- Các hạ, chắc là ngươi lầm rồi, Tụ Bảo Lâu ta kinh doanh không lừa gạt ai, nếu các hạ đã trả tiền mua đồ, thì Tụ Bảo Lâu ta há có thể đoạt về. Sở dĩ ban nãy ta kêu ngừng, chỉ là muốn bảo các hạ đừng có gấp, dù sao Tụ Bảo Lâu ta bán ra cái gì đó, há có thể để các hạ tay không đi về.
Dứt lời, Dương Viêm quát lớn với Từ Chinh, nói:
- Từ Chinh, còn không mau cầm một cái kiếp hạp qua đây để khách nhân gửi kiếm, sao ngay cả chút ánh mắt ấy cũng không có hả.
Nói xong, hắn thở phào một hơi.
Chỉ là một thanh thiết kiếm rỉ sét mà thôi, nhìn tiểu tử này vừa rồi gấp gáp như vậy, mình còn tưởng là bảo bối gì, suýt nữa đã hủy danh tiếng của Tụ Bảo Lâu.
Hoàn hảo người này không cẩn thận phá hỏng lớp đá mỏng lộ ra thiết kiếm rỉ, nếu không thì đã bị tiểu tử này hố thảm.