- Há, đúng rồi Nhan tiểu thư, lúc nãy tại hạ mượn cái bô tiểu này từ tiểu thư, bây giờ ta xin trả lại.
Tần Trần đạp một cược trên mặt đất, một đạo chân khí từ dưới đất lao lên, đánh bô tiểu bay đến chỗ Nhan Như Ngọc.
Vẻ mặt Nhan Như Ngọc đại biến, vội vàng tránh sang một bên, bô tiểu thỉ loảng xoảng ngã trên mặt đất.
- Di, không phải mới vừa rồi Nhan tiểu thư còn cảnh cáo ta không nên làm hỏng bảo vật mà ngươi âu yếm sao? Sao hiện tại lại không chịu tiếp nhận? Nếu như ném hỏng thì không có liên quan gì đến ta nha.
- Ngươi...
Nhan Như Ngọc tức giận đỏ mặt, vội vàng lấy ra khăn tay, không ngừng lau hai cánh tay mà mình đã cầm bô tiểu, nghĩ đến lúc nãy mình cầm cái bô tiểu thì hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.
- Dương đại sư, bây giờ ngươi có chuyện gì nữa không? Một cái bô tiểu mà thôi, cư nhiên lại bị nói thành chân bảo Thượng Cổ, giá trị bảy tám vạn, đây không phải gạt người thì là cái gì?
Tần Trần đùa cợt nhìn Dương Viêm, nói:
- Đây chính là phương pháp kinh doanh của Tụ Bảo Lâu các ngươi sao?
Lúc này vẻ mặt của Dương Viêm lúc xanh lúc trắng, không biết phải nói cái gì cho phải.
- Hừ, thiên hạ kỳ bảo rất nhiều, không phải ai cũng có thể nhận thức toàn bộ, bất quá chỉ là do vận khí ngươi tốt, không biết đã thấy qua giới thiệu về bảo vật này ở đâu đó, nên mới may mắn nhận ra mà thôi, có gì càn rỡ chứ, ít nhất vừa rồi Cát công tử đã chọn được Mị Ngọc, là hàng thật giá cao.
Dương đại sư hừ lạnh, tức giận nói.
Mọi người nghe vậy cùng gật đầu.
Bảo vật Thượng Cổ xác thực rất thưa thớt, nếu muốn nhận ra toàn bộ là căn bản không thể nào.
Dương đại sư chỉ tình cờ nhận sai một cái, hoàn toàn là ngoài ý muốn, không thể nói năng lực giám bảo của hắn kém được.
- Không sai, chúng ta tin tưởng Dương đại sư, vừa rồi đại sư còn giám định ra Mị Ngọc cho ta, còn ngươi bất quá chỉ là có vận cứt chó nhận ra được một món đồ mà thôi, có gì mà càn rỡ!
Nhan Như Ngọc cũng cao giọng quát to với Tần Trần, vẻ mặt chán ghét.
- Ha hả, thật sao?
Tần Trần cười:
- Ngươi lấy viên Mị Ngọc lúc nãy ra để ta thử vận chuyển chân khí vào xem.
Nhan Như Ngọc sửng sốt.
Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt cổ quái, lẽ nào Mị Ngọc cũng có vấn đề?
- Thử thì thử!
Nhan Như Ngọc cười nhạt, ban nãy viên Mị Ngọc kia nàng đã xem rõ rõ ràng ràng, đúng thật là một bảo vật phi phàm, không thể nào là vật dơ bẩn được, nàng không tin Tần Trần có thể biến nó thành cái gì khác.
Đưa Mị Ngọc ra, dưới con mắt nhìn trừng trừng của Nhan Như Ngọc và mọi người, Tần Trần dẫn chân khí vào, thoáng chốc một cổ lục mang nhu hòa lan tràn, toàn bộ người ở xung quanh nhất thời cảm thấy một cổ không khí tươi mát quanh quẩn, mùi hôi lúc trước dường như cũng bị tản ra không ít.
- Thấy không, vật này chính là...
Nhan Như Ngọc cười lạnh, chỉ là lời còn chưa dứt liền nghe “Ba một tiếng, Mị Ngọc trong tay nàng vỡ ra một vết nứt nhỏ, sau đó vỡ nát thành bột mịn rơi đầy đất.
Chuyện này...
Tất cả mọi người đều há hốc mồm.
Đã xảy ra chuyện gì?
Lẽ nào Mị Ngọc này cũng là giả sao?
Mọi người khiếp sợ, Dương Viêm đại sư thì sắp điên rồi.
Lúc nãy hắn đã giám định qua, đích thực vật trong tay Nhan Như Ngọc chính là một viên Mị Ngọc, sao giờ này lại đột nhiên vỡ nát?
- Tiểu tử ngươi lừa gạt!
Dương Viêm phẫn nộ hét, làm sao cũng không dám tin tưởng hai con mắt của mình.
- Ta lừa gạt? Nhiều người nhìn chăm chú như vậy, ta lừa gạt bằng cách nào?
Tần Trần cười nhạt:
- Khối bảo ngọc này thật là Mị Ngọc, nhưng chỉ là một viên Mị Ngọc bị hỏng. Mị Ngọc bảo tộn cực khó, trải qua tuế nguyệt vạn năm, tinh khí bên trong đã sớm tiêu hao không còn, nhìn bề ngoài thì hoàn hảo vô khuyết, kỳ thực bên trong chỉ là viên phế thach, có thể nói kim ngọc bên ngoài nhưng bên trong bông vải rách rưới.
- Đạo lý này Dương đại sư ngươi thân là thủ tịch Giám Bảo Sư của Tụ Bảo Lâu, chắc là sẽ rõ ràng chứ nhỉ?
Ta không rõ cái rắm...
Nghe nói như vậy thì Dương đại sư lảo đảo, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tươi.
Loại vật như Mị Ngọc này chỉ tồn tại ở Thượng Cổ, hiện tại trên đại lục là cực kỳ hiếm thấy, mình bất quá chỉ là thấy được từ trong cổ thư ghi chép, sao có thể biết nó khó bảo tồn chứ.
Sớm biết nó bị hư, thì chắc chắn sẽ không nói như vậy.
Chỉ là ở thời điểm này Dương đại sư có nhận cũng không được, mà không thừa nhận cũng không phải.
Phủ nhận, chẳng khác nào bảo hắn không hiểu gì về Mị Ngọc, thân phận Giám Bảo đại sư vô cùng quyền uy cũng sẽ giảm đi nhiều. Thừa nhận... đây không phải là muốn tuyên bố hắn đã biết đây là phế thạch, nhưng vẫn muốn báo ra giá cao để lừa gạt mọi người sao!
- Dương Viêm đại sư, ngươi đã biết đây là một viên phế thạch nhưng ngươi chẳng những không có chỉ ra, ngược lại còn lừa dối khách hàng, định giá cho viên phế thạch này là 5 vạn ngân tệ, không biết ngươi có ý gì đây?
Thấy Dương Viêm chậm chạp không phản bác, Tần Trần làm ra vẻ nghi hoặc hỏi.
Mặc dù Tần Trần không có nói trắng ra là Dương đại sư lừa gạt khách hàng, nhưng mọi người đều không phải người ngu, sao lại không hiểu nguyên nhân bên trong.
- Vừa rồi Dương đại sư không có cố tình lừa gạt chúng ta chứ?
- Đúng vậy, một viên phế thạch, hắn định giá 5 vạn, một cái bô tiểu bị hư, hắn định giá 8 vạn, cái này...
- Ài, lấy nhãn giới của Dương đại sư, nếu bảo hắn không nhìn ra thì căn bản là không thể nào, duy nhất có thể hiểu chính là hắn đã biết rõ là xấu, còn cố tình báo ra giá cao!
- Xác thực là như vậy, ngay cả Tần Trần cũng nhìn ra được vấn đề, lẽ nào Dương đại sư không nhìn ra? Quá bất hợp lý.
- Không ngờ Dương đại sư lại là người như vậy, uổng cho chúng ta lúc trước tín nhiệm hắn như thế.
- Rõ là nhìn lầm hắn rồi!
Nếu như chỉ sai một lần còn có thể thông cảm, dù sao thì Dương đại sư cũng không có khả năng 100% luôn chính xác, nhưng hiện tại sai tận hai lần, vậy thì không thể không khiến cho mọi người suy nghĩ miên man.
Nghe mọi người nói, Dương Viêm khóc không ra nước mắt.
Hắn thật rất muốn nhảy ra hô lớn một câu... Ta thật không biết a!
Nhưng hắn không thể nói như vậy được.
Chỉ có thể làm người câm ngậm bồ hòn im lặng, có khổ mà không dám nói!
- Còn trọng bảo của Thánh Lạch bí cảnh, để cho ta nhìn thử một chút.
Tần Trần đi đến trước bàn gỗ, thuận tay cầm lên một bảo vật, suy nghĩ chốc lát nói:
- Hừm, một cái chén bể, giá 1 vạn 2.
- Cái này là một cái bình hư, giá 2 vạn.
- Ồ? Trong đây căn bản không có cái gì, nhưng lại ghi giá là 3 vạn.
- Hắc, đúng là quá hắc!
Tần Trần đảo qua từng đồ vật, vừa sờ vừa lắc đầu.
Di tích trước thời đại Hắc Ám, Tần Trần rất có hứng thú, làm ra vẻ trào phúng, kỳ thực là đang tỉ mỉ giám định đồ vật.
- Tiểu tử người nói bậy bạ gì đó!
Dương Viêm tức giận nói.
Khách nhân tụ tập ở lầu 2 ngày càng nhiều, lại tiếp tục như vậy chỉ sợ Tụ Bảo Lâu bọn họ sẽ phải đập bảng hiệu rồi.
- Ta chỉ lời ngay nói thật mà thôi.
Tần Trần lắc đầu nói.
- Hừ, người tùy tiện sờ sờ thì có thể lấy ra được cái gì, đây là đang nói xấu Tụ Bảo Lâu chúng ta!
Dương Viêm muốn tức điên.
Coi như năng lực giám bảo của tên tiểu tử này mạnh mẽ, cũng há có thể vừa sờ đã biết lai lịch đồ vật, căn bản là có ác ý phá hoại.
Thuận tay cầm lên một khối nguyên thạch, Dương Viêm hung hăng đập lên mặt đất, cả giận nói:
- Ngươi bảo trong đây là một cái chén bể, tốt, nếu như không phải, Dương Viêm ta sẽ cáo ngươi tội nói xấu...
Loảng xoảng!
Nguyên thạch đập xuống đất, trong nháy mắt vỡ nát, đồ vật giấu bên trong cũng lộ ra, dĩ nhiên thật là một cái chén bể. Bị Dương Viêm đập thành ngói vụn.
Toàn bộ mọi người ngây ra, ngây ngốc nhìn Dương Viêm.
- Ta...
Dương Viêm như vịt bị bóp cổ, trợn mắt hốc mồm cả buối không nói thành lời.
Vậy mà thật là một cái chén bể, sao có cái chén bể ở đây!