Mọi người nghe xong thì ai nấy đều trợn mắt há mồm, mặt lộ ra vẻ quỷ dị.
Tiểu tử này thật muốn chữa trị trận văn sao?
Đùa gì vậy, đây chính là trận pháp Thượng Cổ, toàn bộ Đại Tề Quốc, người có thể nhìn hiểu cũng không có mấy cái, chớ nói chi là chữa trị.
Chắc là không phải đang cố tình trang bức chứ.
- Hừ, tiểu tử, Bản thiếu môn chủ có một cây, nếu như chút nữa ngươi không thể chứng minh quan điểm của mình, đừng trách Bản thiếu môn chủ thu thập ngươi.
Thuận tay ném qua một cây bút, Liên Bằng xoa tay, bộ dạng như muốn động thủ.
Không quan tâm đến sự trào phúng của Liên Bằng, Tần Trần tiếp nhận bút trận văn, tỉ mỉ quan sát chốc lát, sau đó tay phải hóa thành huyễn ảnh, mau lẹ điểm vài nét bút ở mặt ngoài bình nước, sau đó ném bút trận văn lại cho Liên Bằng.
- Sao ngươi trả bút trận văn lại? Chắc là không đổi ý chứ! Ta cũng biết, tiểu tử ngươi căn bản chẳng biết gì về trận pháp cả, chỉ đang hồ ngôn loạn ngữ mà thôi...
Liên Bằng sững sờ, chợt cười nhạt.
- Đổi ý con mẹ ngươi, ta chữa trị xong rồi!
Cái gì?
Được...được rồi?
Tất cả mọi người đều trợn to mắt như gặp quỷ.
Tùy ý dùng bút trận văn điểm vài cái thì trị xong?
Tiểu tử này không bị điên chứ?
- Không tin thì ngươi có thể thử xem!
Ném bình nước lại cho Liên Bằng, Tần Trần nói.
- Thử thì thử, coi ta vạch trần tên lừa gạt nhà ngươi thế nào.
Liên Bằng cười nhạt, hắn mới không tin Tần Trần dùng bút trận văn tùy tiện điểm vài cái là có thể chữa trị được chân bảo Thượng Cổ.
Tùy tiện dẫn một ít chân khí vào trong bình nước, Liên Bằng cười lạnh nói:
- Ngươi xem nè, căn bản là không chữa được...
- Sáng!
- Trận văn sáng lên.
- Lẽ nào chữa được thật sao?
Liên Bằng còn chưa nói xong, đã nghe bốn phía truyền đến tiếng xôn xao kịch liệt, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trận văn trên bình nước dưới sự thúc dục của mình đột nhiên hiện lên một tầng sáng không rõ ràng.
Ối!
Liên Bằng thất kinh, kinh hãi chút nữa lòi tròng mắt ra.
Vậy mà sửa được?
Sao tiểu tử này có thể làm được?
Liên Bằng ngu người!
Dương đại sư ngu người!
Nhan Như Ngọc mộng!
Tất cả mọi người khiếp sợ!
Nhất thời tiếng nghị luận phóng lên cao, suýt chút nữa làm nổ tung mái lầu Tụ Bảo Lâu.
- Người có lời gì để nói không?
Tần Trần lắc đầu nói.
- Hừ, bất quá là vận cứt chó nên mới chữa trị được trận văn mà thôi, có gì mà không gượng nổi, bằng vào chuyện này cũng không chứng minh được đồ vật trong tay ta là bô tiểu như lời ngươi nói.
Liên Bằng cả giận nói.
- Đúng vậy!
Mọi người cùng gật đầu, cho đến lúc này trừ việc trận văn sáng lên, thì toàn bộ bình nước trong tay Liên Bằng không có bày ra bất kỳ tính chất đặc biệt nào, căn bản không thể nói rõ được công dụng của nó.
Tần Trần không phản bác, một mực đi thẳng đến trước mặt bàn, cầm lấy chén trà mà Tụ Bảo Lâu dùng để chiêu đãi khách nhân, tạt về phía Liên Bằng một cái.
- Ngươi làm gì, thẹn quá hóa giận nên muốn hành hung sao!
Liên Bặng bị dọa cho giật mình, đang muốn né tránh thì lúc này một màn thần kỳ phát sinh.
Miệng bình nước trong tay Liên Bằng bỗng xuất hiện một cổ hấp lực, hút tất cả nước trà ở giữa không trung vào trong bình.
Tần Trần lại giội mấy chén.
Chỉ cần có nước tiến vào khoảng cách hai thước của miệng bình, sẽ nháy mắt bị hút vào trong, như giao long hấp thủy, không một giọt nước dư thừa.
- Tất cả mọi người đã thấy rồi, có cần ta phải giải thích nữa không?
Tần Trần nói.
Thấy một màn như vậy, toàn bộ mọi người trợn mắt hốc mồm.
Chuyện này... Không phải thật là cái bô tiểu chứ?
Liên Bằng cũng lộ ra vẻ mặt khó coi.
- Không đúng.
Bỗng nhiên Liên Bằng nghĩ đến cái gì, kích động nói:
- Đồ vật có khả năng thu nạp, bình nước trong tay ta có thể là một kiện bảo vật không gian.
Ánh mắt của hắn liên tục lóe lên tia sáng kỳ dị, hưng phấn tột đỉnh, nói:
- Nghe nói ở thời đại Viễn Cổ có một loại bảo vật không gian là túi trữ vật, có khả năng thu nạp các loại đồ đạc, rất có khả năng bình nước trong tay ta chính là loại bảo vật kia.
Xôn xao!
Mọi người náo động.
Chuyện này cũng không phải không có khả năng, nếu như bình nước trong tay Liên Bằng là một bảo vật không gian như túi trữ vật thì giá trị cực cao.
Phải biết ở Đại Tề Quốc, một chiếc trữ vật giới chỉ có không gian rất nhỏ cũng đã giá trị hơn 10 vạn ngân tệ, hơn nữa là có tiền mà chưa chắc mua được.
Một cái bình nước có không gian lớn như vậy, thì giá trị là bao nhiêu? Sợ là không thể lường được!
- Phốc!
Bên cạnh truyền đến tiếng cười, chính là Tần Trần.
- Ngươi cười cái gì?
Liên Bằng cả giận nói.
- Người nhìn thử xem ngoại trừ nước thì cái bình này có thể thu thập được vậy gì khác không?
Liên Bằng sững sờ, trong ánh mắt trừng trừng của mọi người làm thử xem, kết quả vẻ mặt ngày càng khó coi.
Quả nhiên đúng như lời Tần Trần nói, ngoại trừ nước trà, hấp lực của bình nước căn bản vô hiệu với đồ vật khác.
- Coi như không phải túi trữ vật, cũng không nhất định là cái bô tiểu, rất có thể là một loại bảo vật không gian khác như bầu rượu chẳng hạn!
Liên Bằng vẫn còn nói được.
Mọi người gật đầu, cũng không phải không có khả năng này. Chỉ có thể thu nạp nước vào thì là bầu rượu cũng không chừng.
Tần Trần lộ ra vẻ mặt cổ quái, nói:
- Vậy ngươi thử kích hoạt ngược trận pháp lại xem!
- Kích hoạt ngược lại?
Liên Bằng sững sờ, hừ nói:
- Có gì khác biệt sao?
Hắn vô thức kích hoạt ngược lại.
Sau một khắc...
Phốc!
Một dòng nước màu vàng từ trong miệng bình phun ra, Liên Bằng bất ngờ không kịp đề phòng, nên nhất thời bị tưới ướt đầy mặt, đầy đầu, cả người ẩm ướt.
- A, thúi quá!
- Sao nước này thúi như vậy?
- Ta nôn!
Một mùi thối tràn ngập toàn bộ lầu 2 Tụ Bảo Lâu, tất cả mọi người đều không kìm nổi che mũi lại, liên tục nôn mửa.
Bi kịch nhất vẫn là Liên Bằng, bị nước bẩn tưới toàn thân, nhất thời tản mát ra mùi hôi, khom người liên tục nôn mửa, kém chút nữa là hóa điên.
- Trần thiếu!
Lâm Thiên và Trương Anh há hốc mồm, ngẩn mặt ra, sao có thể như vậy được.
- Bình nước này là một cái bô tiểu ở thời đại Thượng Cổ, không biết đã có bao nhiêu người tiểu qua. Bên trong có trận pháp không gian gia trì phong bế lại, vì vậy coi như trải qua vạn năm thì mùi thối bên trong cũng không biến mất, lúc nãy hút nhiều nước trà như vậy thì mùi thối xen lẫn với mùi nước trà, khi phun ra thì chính là nước tiểu.
Tần Trần khoát tay vô tội nói:
- Liên Bằng kiếm bộn vội, vậy mà lại uống nước tiểu của cổ nhận mấy vạn năm trước, đây chính là vật có giá trị xa xỉ a.
- Nôn!
Mọi người tái xanh mặt, ói càng lợi hại hơn.
Liên Bằng nghe được hai mắt xám ngắt, cả người run run, ngay cả dịch mật cũng phun ra ngoài.
Không lâu sau, có tiểu nhị của Tụ Bảo Lâu gánh một thùng nước đến, Liên Bằng nhảy cả người vào tắm cả buổi, nhưng vẫn truyền đến một trận hôi thối kinh khủng.
Loại mùi ác tâm này như giòi trong xương, muốn tán cũng không cách nào tán được.
- A, ta muốn giết ngươi!
Liên Bằng nhảy ra thùng nước, phẫn nộ đánh về phía Tần Trần.
Tần Trần không kinh sợ không hoảng hốt, nhìn thấu sơ hở khi Liên Bằng xuất thủ, bỗng nhiên đá một cước vào ngực Liên Bằng, đạp hắn bay ra ngoài, như cá chết nằm trên mặt đất.
Nhìn thấy một màn này, Lý Thanh Phong lộ ra ánh mắt hoảng sợ.
Liên Bằng chính là cường giả Địa cấp trung kỳ đỉnh phong, tuy trong giận dữ không thi triển toàn lực, nhưng tuyệt đối không nên bị Tần Trần một cước đạp bay ra ngoài như thế được.
Tu vi của người này, trong một đêm lại tăng lên một ít?