Vũ Thần Chúa Tể

Chương 89: Chữa trị trận văn

Chương Trước Chương Tiếp

Rầm!

Có rất nhiều hộ vệ mau chóng đi lên lầu 2, nhìn chăm chú ba người Tần Trần, ánh mắt kia như muốn giết người vậy.

Đồng thời có càng nhiều khách nhân bị hấp dẫn đi lên lầu 2, sau khi bọn họ nghe nói tình huống nơi này, đều khiếp sợ nhìn Tần Trần.

Hôm qua Tần Trần vừa lấy được quán quân trong đại khảo cuối năm của Thiên Tinh Học Viện, hôm nay lại đến Tụ Bảo Lâu nháo sự.

Tin tức này vừa ra, đã oanh động tất cả mọi người.

Có chuyện lớn rồi!

- Xem ra ngươi đang muốn ép bọn ta sao?

Sắc mặt Tần Trần trầm xuống.

- Hừ, chuyện hôm nay người ở đây đã rõ như ban ngày, các hạ nói xấu Tụ Bảo Lâu ta trước, lẽ nào muốn đi như vậy? Tụ Bảo Lâu ta đã khai trương trên trăm năm ở Đại Tề Quốc, là dùng thanh danh và lương tâm phát triển, há có thể cho ngươi tùy tiện nói xấu như vậy?

- Nói xấu?

Tần Trần lắc đầu nói:

- Ta chỉ nói ra một sự thật mà thôi, tác dụng của bình nước là cái gì, ta và ngươi không cần tranh luận, còn lại chỉ cần chữa trị trận văn bên trên là có thể biết được kết quả rồi, hà tất ở đây tốn nhiều miệng lưỡi?

- Chữa trị trận văn?

Dương Viêm đại sư cười nhạo, cười lạnh nói:

- Vật này đã trải qua lão phu giám định, ít nhất chính là chân bảo vạn năm, kết cấu trong trận văn khác hẳn hệ thống trận đạo ngày nay, đừng nói Đại Tề Quốc ta, coi như khắp Tây Bắc Ngũ quốc, chỉ sợ cũng rất khó có người có thể chữa trị được. Ngươi đưa ra đề nghị này căn bản là có tật giật mình mà thôi, nếu muốn dựa vào nó để lách cho qua chuyện, không có dễ dàng như vậy đâu?

Nói đến đây, Dương Viêm đại sư chắp tay nhìn về phía mọi người nói:

- Ở đây khẳng định cũng có không ít người hiểu qua trận pháp, đại khái quan sát qua chân bảo thời Thượng Cổ rồi, nhìn trận văn trên này một chút xem, có phải là trận pháp Thượng Cổ không? Người này nói xấu ta như vậy, đương nhiên Dương mỗ không quan trọng, nhưng Tụ Bảo Lâu ta mở cửa kinh doanh, há có thể tùy tiện cho người khác chửi bới như thế.

- Để ta đến nhìn thử xem.

- Ahhhh, đây thật sự là trận văn Thượng Cổ.

- Ngươi nhìn thử đường văn này xem, nét bút họa này hoàn toàn bất đồng với trận đạo hiện nay, coi như là lịch sử cận đại của đại lục cũng chưa tửng có loại thủ pháp vẽ hệ thống trận đạo như thế, đồ vật này ít nhất cũng là vạn năm trước.

- Đây chính là đồ vật đào ra từ trong Thánh Lạc bí cảnh, lại có thêm lịch sử vạn năm, có thể là chân bảo Thượng Cổ nào đó bị tổn hại.

- Lại nói cái bình nước này là bô tiểu, Tần Trần kia đúng là hơi quá mức rồi.

Tất cả mọi người ở đây đều là nhân vật có uy danh ở vương đô, trong đó có không ít người ở phương diện trận văn mặc dù không tinh thông cho lắm, nhưng lại hiểu một chút.

- Dương Viêm đại sư nói không sai, trải qua sự quan sát của tiểu nữ, trận văn trên đồ vật này quả thật phẩm cấp cực cao, ít nhất là cấp ba trở lên. Vật như thế sao có thể là vật dơ bẩn như bô tiểu, người này nói năng bừa bãi, hồ ngôn loạn ngữ, kỳ tâm nên giết.

Nhan Nhu Ngọc tỉ mỉ quan sát bình nước trong tay chốc lát, cũng lặng lẽ nói.

Tiếng của nàng thanh thúy, quanh quẩn trong đại sảnh lầu 2, trong nháy mắt truyền vào tai mọi người, dẫn đến một trận tán thành.

- Nhan gia chính là Trận đạo thế gia của Đại Tề Quốc, nghe nói Nhan Như Ngọc tiểu thư ở phương diện trận đạo có thiên phú kinh người, năm nay 18 đã là Trận Văn Sư cấp một, tương lai vô cùng có khả năng kế thừa y bát của Nhan gia, nàng nói như vậy thì tất nhiên không sai!

- Trận văn cấp ba trở lên, chẳng phải nói món đồ này ít nhất cũng là chân bảo cấp ba? Ahhh, chân bảo Thượng Cổ bậc này cho dù tổn hại, nếu như đưa lên đấu giá đại hội cũng có giá trị mấy vạn ngân tệ.

- Nghe nói thời đại Thượng Cổ chân bảo xuất hiện lớp lớp, có không ít bảo vật loại bình, chén nghịch thiên, theo ghi chép trong tư liệu lịch sử thì bảo vật loại bình, chén có Thiên Ma Bình, Trảm Đế Bình, Nhất Khí Tam Thanh Bình… cái bình nước kia hẳn là dị bảo như vậy?

- Ahh, nếu thật như vậy thì hơn ngàn vạn ngân tệ cũng mua không được, đây là vật báu vô giá!

Đám người náo động, cực kỳ kích động.

Trên lịch sử cận đại, bảo vật loại hình bình, ấm không nhiều, nhưng nghe đồn vào thời đại Thượng Cổ, không ít Luyện Khí Sư lại ưa thích chế tạo bảo vật loại bình, ấm.

Nổi danh nhất chính là Trảm Đế Bình.

Nghe đồn chỉ cần kích hoạt Trảm Đế Bình, thì có thể cách ngàn dặm trảm thủ cấp cường giả Võ Đế, có thần uy vô thượng.

Đến Tụ Bảo Lâu cược bảo đều là người muốn cược ra bảo vật viễn cổ, hôm nay nghĩ việc này có khả năng thì từng cái đều kích động triều dâng.

Ánh mắt ai cũng nồng nhiệt.

Thậm chí ngay cả Liên Bằng vừa mới tặng bình nước, lúc này cũng đã mơ hồ có chút hối hận bản thân không nên lỗ mãng đến dâng ra bảo vật như thế.

Nếu như bảo vật này chính là dị bảo cấp bậc như Trảm Đế Bình thì đúng là quá hối hận rồi.

Nghe mọi người nghị luận, Tần Trần không khỏi há hốc mồm.

Lẽ nào bọn người này đều ngu hết rồi?

Trảm Đế Bình là bảo vật gì? Đây chính là trọng bảo của Trường Thiên Đại Đế ở thời đại Thượng Cổ, nghe đồn là bảo vật Thánh cấp.

Một cái ấm sứt như này cho dù là đồ vật trước thời đại Hắc ám, nhưng hoài nghi nó là Trảm Đế Bình thì ngay cả Tần Trần cũng choáng.

Những người này đúng là giàu sức tưởng tượng, cược bảo đến sắp điên luôn rồi!

- Tần Trần, ngươi thẳng thắng nhận sai đi!

- Đúng đó, người tuổi trẻ nhận sai không có gì mất mặt cả.

- Lạc đường biết quay đầu lại mới là chính đạo!

- Hừ, các ngươi đừng nói nữa, tiểu tử này nói xấu Dương đại sư, không biết trời cao đất rộng, theo ta xem thì nên cho hắn một bài học!

Có người hảo ý khuyên can, cũng có người châm chọc khiêu khích và chế giễu, lại có người chờ xem náo nhiệt.

- Ha ha, tiểu tử, ngươi nói bảo vật mà Liên thiếu môn chủ chọn ra là bô tiểu, vậy thì ngươi hãy chứng minh cho mọi người xem đi, nếu như chứng minh không được, thì mau chóng quỳ xuống xin lỗi Dương đại sư và Liên thiếu môn chủ, còn phải dập đầu nhận sai với Nhan tiểu thư nữa, đừng có ngơ ngác ở chỗ này, làm mất thời gian của mọi người.

Một thiếu niên bên cạnh Liên Bằng đột nhiên cười lạnh nói.

- Không sai, nếu ngươi đã dám nói bảo vật này không đáng giá, chỉ là cái bô tiểu, vậy thì chứng minh cho mọi người xem đi. Hừ, nếu ngươi không thể chứng minh, lại còn không chịu quỳ xuống nhận sai, thì đừng trách Bản đại sư không khách khí.

Trong mắt Dương Viêm bắn ra hàn mang.

Hiện tại có nhiều người chứng minh Tần Trần nói xấu hắn, như vậy coi như hắn dạy dỗ Tần Trần một trận, thì ngay cả mấy người của Thiên Tinh Học Viện như Viện trưởng Chử Vĩ Thần cũng không thể nói gì được.

- Đúng, chứng minh cho mọi người xem!

- Nếu như không có chứng cứ, thì đừng có hồ ngôn loạn ngữ nói xấu đại sư.

Trong đám người không ít người cười nhạt.

- Được, chứng minh thì chứng minh.

Tần Trần cười lạnh, lẽ nào đối phương cho rằng mình không thể chứng minh được sao?

- Thế nào, ngươi không chứng minh được đi, nếu vậy thì ngươi...

Dương Viêm cười nhạt, đang dương dương đắc ý nói thì nghe được lời của Tần Trần, suýt chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình, trợn tròn mắt, cả kinh nói:

- Ngươi muốn chứng minh thật sao?

- Ngươi sợ?

- Hừ, Dương mỗ há sẽ sợ, nếu ngươi đã muốn chứng minh, ta sẽ cho ngươi cơ hội.

Dương Viêm áp chế lửa giận trong lòng, nói:

- Nhan Như Ngọc tiểu thư, đưa bảo vật này cho hắn, nhìn xem hắn chứng minh như thế nào.

Nhan Như Ngọc cau mày, nhìn Tần Trần mắt lộ ra chán ghét, đưa bình nước qua, hừ lạnh nói:

- Đây chính là chân bảo Thượng Cổ, ngươi đừng có làm hư.

Tần Trần lộ ra vẻ mặt cổ quái, nói:

- Hy vọng chút nữa ngươi cũng có thể nghĩ được như vậy.

- Ngươi có ý gì?

Nhan Như Ngọc hừ lạnh nói.

Tần Trần không trả lời, chỉ tiếp nhận bình nước, sau đó cất cao giọng nói:

- Ai có bút trận văn, cho tại hạ mượn dùng một lát.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️