- Ở đâu lòi ra quỷ, không cược bảo vật lại còn nói tào lao!
Nhan Như Ngọc cau mày, hừ lạnh một tiếng.
- Đúng vậy, Dương đại sư, người như thế mà cũng cho vào Tụ Bảo Lâu, làm chúng ta mất hứng thú!
Liên thiếu môn chủ cũng hừ lạnh, vẻ mặt bất mãn.
Dương đại sư nhướng mày, thấy Từ quản sự bên cạnh Tần Trần nên lạnh lùng nói:
- Từ Chinh, mấy người bọn hắn là ai? Không cược bảo ai cho ngươi dẫn qua đây?
Nhất thời trên trán Từ quản sự toát ra mồ lạnh, vội vàng tiến lên nói:
- Dương đại sư, ba vị này là Trần thiếu và bằng hữu của hắn, là khách nhân của Tụ Bảo Lâu chúng ta, vừa rồi còn tiêu phí ở Tụ Bảo Lâu. Trần thiếu là ngoại tôn của Định Võ Vương, là quán quân trong kỳ đại khảo cuối năm của Thiên Tinh Học Viện lần này. Có câu người tới là khách, Tụ Bảo Lâu chúng ta kinh doanh nào có đạo lý đuổi khách nhân ra ngoài!
Từ quản sự nói chẳng những kể rõ thân phận của bọn người Tần Trần, đồng thời còn giải thích nguyên nhân.
Dù sao thì luận địa vị hắn kém Dương đại sư rất xa, đối phương tức giận thì trong nửa khắc có thể để hắn cuốn gói rời đi.
- Hừ, tuy Tụ Bảo Lâu chúng ta kinh doanh, người đến là khách nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều có thể vào, có vài người chúng ta căn bản không hoan nghênh.
Dương đại sư hừ lạnh.
Hắn là nổi giận.
Trên thực tế thì lúc trước giá cả mà hắn báo ra thật có chút khoa trương.
Dù sao thì nơi này là cược bảo của Tụ Bảo Lâu, nếu như không khoa trương một chút thì ngày sau còn có ai đến đây?
Còn có người nào dùng tiền để cược bảo ở Tụ Bảo Lâu của hắn?
Hiện tại Liên thiếu môn chủ cược ra một món bảo vật lại bị người khác nói là bô tiểu, nếu như hắn không biểu thị một chút thì ngày sau việc kinh doanh của Tụ Bảo Lâu sẽ thế nào? Làm sao đặt chân ở vương đô?
- Có nghe chưa? Dương đại sư nói không chào đón các ngươi.
- Từ quản sự, người còn không đuổi mấy tên tiểu tử này ra khỏi Tụ Bảo Lâu.
- Hai người quê mùa, không biết gì thì đừng có nói bậy nói bạ, bảo vật được đào ra từ trong Thánh Lạc bí cảnh, há là thứ mà các ngươi xem hiểu.
- Nói bậy nói bạ.
Rất nhiều thiếu nam thiếu nữ ở đây, thậm chí ngay cả một số phú hào lớn tuổi đều như thấy cừu nhân giết cha mình, cùng khiêu khích châm chọc.
Bước ra nghi vấn việc giám định của Dương đại sư, cũng không nhìn xem đức hạnh của bản thân mình.
Dương đại sư là nhân vật nào, đồ vật hắn nói sao có thể là giả?
- Chuyện này...
Nghe mọi người công khai lên án, Từ quản sự nhìn Dương đại sự, lại nhìn ba người Tần Trần, không khỏi lộ ra vẻ mặt lúng túng, rơi vào tình cảnh lưỡng nan.
- Từ Chinh, còn không mau đuổi mấy người này ra ngoài?
Dương đại sư lại hừ lạnh nói.
- Trần thiếu, ta không có nói bậy.
Trương Anh mặt mày tái nhợt, có chút tâm thần bất định nói.
- Nếu không chúng ta đi đi?
Lâm Thiên cũng khẩn trương nói.
Đắc tội Giám Bảo đại sư của Tụ Bảo Lâu, coi như là phụ mẫu của bọn họ cũng không dám tiếp tục ở lại.
- Nếu Tụ Bảo Lâu này đã không chào đón chúng ta, chúng ta đi là được. Có điều vừa rồi ngươi nói không sai, bình nước này xác thực là một cái bô tiểu, đáng tiếc lại có vài người vì mua danh chuộc tiếng mà xem thành một kiện chân bảo, đúng là làm cho người ta cười rớt cả răng.
Tần Trần cười nhạo một tiếng, nếu người khác đã không chào đón hắn thì hắn cũng sẽ không mặt dày mày dạn ở lại, xoay người rời đi cùng hai người Lâm Thiên và Trương Anh.
- Đứng lại cho ta, ngươi dám nói thứ bản đại sư giám định ra là cái bô tiểu, nếu hôm nay ngươi không giải thích rõ ràng, thì nằm mơ ly khai Tụ Bảo Lâu của ta.
Bỗng nhiên.
Một cỗ uy áp kinh khủng lan tràn, như một ngọn đại sơn hung hăng đặt vào trên người ba người Tần Trần.
Ầm ầm!
Trương Anh và Lâm Thiên lập tức mềm nhũn, ở dưới sự xung kích của cổ uy áp này suýt chút nữa té ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt.
Nếu như không phải Tần Trần đỡ lấy hai người bọn họ, sợ là hai người đã té ngã xuống đất rồi.
Dù vậy thì áo bào sau lưng hai người cũng bị mồ hôi lạnh thấm đẫm.
- Tiểu tử, ngươi có gan lặp lại lần nữa.
Dương đại sư trợn tròn mắt, giống như hùng sư phát nộ, đôi mắt như lợi kiếm đâm về phía Tần Trần.
- Thế nào, lẽ nào ngươi giám định đồ sai còn không cho nói ra? Bô tiểu chính là bô tiểu, cho dù ngươi có hoa ngôn xảo ngữ thì cũng không thể trở thành chân bảo!
Tần Trần xoay người, nhìn thẳng hai mắt Dương đại sư, dưới khí thế áp bách hồn nhiên không kinh sợ, ánh mắt thản nhiên.
- Két?
- Lão thiên, Tần Trần này điên rồi!
- Lại dám nói như vậy với Dương đại sư!
Nghe được lời của Tần Trần, toàn trường đều náo động, mặt ngẩn ra nhìn Tần Trần.
Lúc trước Trương Anh nói có thể bảo là nói lầm, nhưng hiện tại Tần Trần lại rõ rành rành nói bảo vật của Dương đại sư giám định ra là cái bô tiểu.
Bô tiểu mẹ nhà ngươi!
Đây chính là Dương đại sư, đệ nhất Giám Bảo đại sư ở vương đô, cung phụng của Tụ Bảo Lâu, lại dám nói chân bảo hắn giám định ra là bô tiểu.
Muốn tìm chết cũng không cần khác người như vậy chứ?
Một đám người như gặp quỷ nhìn Tần Trần.
- Ngươi nói cái gì?
Dương đại sư hiển nhiên không ngờ Tần Trần lại thật có can đảm lặp lại lần nữa, trong cơn tức giận hắn nhảy đến một bước, một cổ uy áp càng đáng sợ trùng kích đến.
- Bị ta nói đúng nên thẹn quá hóa giận? Muộn động thân đánh người sao? Ngươi có gan động thủ thử xem, Tần Trần ta không phải người sợ phiền phức, ngươi muốn làm người ngu thì cứ ngu, nhưng có đừng trang bức ở trước mặt Tần mỗ.
Tần Trần khinh thường nói.
Bô tiểu của người bình thường lại bị nói thành chân bảo tổn hại, bị Trương Anh nói thẳng ra thì thẹn quá hóa giận, cũng không biết là tức giận từ đâu ra nữa.
- Lớn mật!
Dương đại sư giận tím mặt, vẻ mặt tái xanh, ánh mắt tối tăm như muốn giết người, hắn hít sâu một hơi, cố nén giận dữ nói:
- Dương Viêm ta gặp qua vô số bảo vật, giám định qua rất nhiều bảo vật, thêm vào tri thức uyên bác, bài danh đứng đầu toàn bộ Đại Tề Quốc, một tên hoàng mao tiểu nhi như ngươi cũng dám nghi vấn Dương mỗ? Hừ, ngươi cũng không hỏi thăm một chút ở vương đô này, Dương mỗ đã bao giờ lừa bịp người khác chưa. Nếu hôm nay ngươi không giải thích rõ ràng, lão hủ thề không bỏ qua cho ngươi.
- Đúng vậy, lấy đại danh của Dương đại sư, sao có thể lừa gạt người ta được.
- Ngươi xem trận văn của vật này, tạo hình này nữa, rõ ràng là một kiện chân bảo Thượng cổ, chỉ có điều vì thời gian quá lâu nên tổn hại mà thôi. Nếu như có người có thể chữa trị trận văn bên trên, nói không chừng sẽ ra được một kiện dị bảo Thượng cổ.
- Cũng do Dương đại sư tính tình tốt, nếu đổi lại là ta, giám định ra chân bảo lại bị người khác bảo là bô tiểu, ta đã sớm thẳng thắn giết người ngay tại trận rồi.
Đám người Cát Châu, Liên Băng liên tục tức giận, như người bị vũ nhục chính là bản thân bọn hắn.
- Bài danh đứng đầu toàn bộ Đại Tề Quốc? Ta chính là bài danh đứng đầu toàn bộ Thiên Vũ đại lục đây này!
Tần Trần không còn gì để nói.
Một Giám Bảo đại sư nho nhỏ của Đại Tề Quốc, có thể gặp qua bảo vật gì? Nói phách lối như vậy, cứ như bảo vật toàn thiên hạ hắn đều nhận thức vậy.
Phải biết bảo vật thời đại Thượng cổ, cho dù là mình cũng không dám nói hoàn toàn hiểu rõ.
- Tiểu tử, ta nể tình ngươi tuổi còn nhỏ, không biết trời cao đất rộng nên không muốn truy cứu.
Dương Viêm hừ lạnh một tiếng, nhìn Tần Trần chăm chú nói:
- Hôm nay ngươi hủy thanh danh của Tụ Bảo Lâu chúng ta và Dương mỗ, ta không muốn làm gì ngươi, chỉ cần ngươi quỳ xuống xin lỗi, ta có thể bỏ qua chuyện này, bằng không ta mặc kệ thân phận của ngươi là gì, cũng nằm mơ bình yên đi ra Tụ Bảo Lâu.