Vũ Thần Chúa Tể

Chương 87: Bô tiểu

Chương Trước Chương Tiếp

- Vậy mà là một khối Mị Ngọc?

Trong đám người Tần Trần thấy một màn này cũng yên lặng, bất chợt lắc đầu.

Không thể không nói vận khí của tên Cát Châu này xác thực là không tệ.

Lai lịch của Mị Ngọc, Tần Trần quá rõ ràng, thật là có những công hiệu như lời Dương đại sư kia nói, như hiệu quả thoải mái tinh thần, đối với Luyện Dược Sư thường xuyên tiêu hao tinh thần lực mà nói thì cực kỳ thích hợp.

Nếu có một viên Mị Ngọc hoàn hảo xuất hiện ở Võ Vực thì chắc chắn sẽ dẫn đến một hồi oanh động.

Đặc biệt là khi khắc trận pháp với Mị Ngọc thì sẽ có hiệu quả mà bảo ngọc khác không cách nào làm được.

Chỉ là viên Mị Ngọc mà Cát Châu này mở ra có vài vấn đề, xa xa không cách nào so sánh với Mị Ngọc chân chính được.

- Liên công tử, nếu không thì ngươi cũng đến chọn một cái xem?

Bỗng nhiên trong đám người có người nói.

- Không sai, Liên công tử cũng chọn một cái xem.

- Liên công tử chính là Thiếu môn chủ Bạch Kiếm Môn, nhãn lực khẳng định không kém, nói không chừng có thể mở được bảo vật gì đó.

Đám người ồn ào nói.

Đặc biệt là những khách nhân xa xỉ thì xôn xao càng lợi hại.

Ý nghĩ của bọn họ rất đơn giản, đó chính là muốn để Liên Bằng và Cát Châu cùng thử thạch.

Xem như thử xem trong đống bảo vật này đến tột cùng có bảo vật hay không.

Nếu như có thể liên tục xuất hiện bảo vật thì đã nói lên những vật này xác thực có lai lịch bất phàm, bọn họ tự nhiên sẽ đi lên xuất thủ.

Nếu như liên tục vài lần cùng không mở ra bảo vật thì bọn họ sẽ không xuất thủ.

- Để Bản thiếu môn chủ đến thử một tý.

Liên Bằng thấy Cát Châu đã làm cho Nhan Như Ngọc vui vẻ thì gương mặt tái nhợt, hừ lạnh một tiếng đi đến trước bàn gỗ.

Hắn đi đi lại lại mấy lần, cuối cùng chọn trúng một đồ vật to bằng đầu người.

- Liền khối này đi.

Đồ vật này có giá trị 2 vạn ngân tệ, so với đồ mà Cát Châu vừa chọn còn đắt hơn gấp đôi.

Sảng khoái trả tiền xong, lão nhân bên cạnh lập tức khai bảo.

Trải qua mài dũa, một vật có hình dáng bình nước cổ quái xuất hiện ở trước mặt mọi người. Cái bình nước này có tạo hình hết sức cổ quái, chất liệu không kim không thiết, cũng không phải đá, gõ vào thì vang lên âm vang rung động, bên trên có khắc từng đạo minh văn, có một loại cảm giác lịch sử dài đằng đằng.

- Đây là bảo vật gì?

- Không lẽ chỉ là một cái bình nước?

- Không thể nào, các người nhìn minh văn bên trên, nó hết sức kỳ lạ, rõ ràng là trận văn, ngươi thấy có người khắc trận văn lên bình nước sao?

- Chẳng lẽ là một kiện chân bảo?

Toàn bộ mọi người đều ầm ĩ nghị luận, trợn to mắt hiếu kỳ.

- Di, đường văn này...

Tần Trần nhướng mày, lộ ra vẻ nghi hoặc.

Đường văn bên trên hết sức cổ quái, tạo thành một trận văn đặc biệt, dù là Tần Trần cũng nhất thời nhìn không ra.

- Đây là phong cách ở trước thời đại Hắc Ám, lẽ nào ở Tây Bắc Ngũ quốc có di tích ở trước thời đại Hắc Ám?

Tần Trần thất kinh.

Thời đại Hắc Ám là chỉ một thời đại cách đây mấy vạn năm trên Thiên Vũ đại lục, nghe nói ở trước thời đại Hắc Ám, có tập hợp toàn bộ cường giả Thiên Vũ đại lục, cường giả xuất hiện lớp lớp.

Thậm chí có cường giả siêu việt Đế cấp, cường giả Thánh cảnh.

Thế nhưng khi đó chẳng biết vì lý do gì mà thiên địa như phát sinh dị biến, rất nhiều cường giả vẫn lạc, bố cục của Thiên Vũ đại lục đại biến.

Từ đó về sau chưa từng xuất hiện cường giả Thánh cảnh trên Thiên Vũ đại lục, cho đến ngày này đã biến mất hoàn toàn.

Đoạn lịch sử này được ghi tại trong tư liệu lịch sử của Thiên Vũ đại lục, được gọi là lịch sử hắc ám, là tư liệu lịch sử mà các sử học gia đều muốn tìm hiểu sâu chân tướng bên trong.

Chỉ là lịch sử có ghi chép cực ít về thời đại Hắc Ám cùng với thời gian trước đó, phảng phất như bị sinh linh nào xóa đi, rất nhiều sử gia chỉ có thể từ trong những ghi chép lịch sử ở sau thời đại Hắc Ám mà tìm được một vài nét bút thưa thớt.

- Ta đến nhìn một chút.

Dương đại sư tiếp nhận bình nước tỉ mỉ nghiên cứu.

Tất cả mọi người cùng trông mong.

- Liên thiếu môn chủ, vật này chắc là một kiện chân bảo thời cổ đại, chỉ có điều vì niên đại xa xưa nên phù lục trận văn bên trong đã có chút tổn thương, nhưng xét thấy chất liệu đặc thù cũng có giá trị lịch sử nhất định, lại căn cứ vào những trận văn bên trên thì ít nhất cũng là chân bảo tam phẩm trở lên. Thêm vào trên trận văn này cho một ít Trận Pháp đại sư và Luyện Khí đại sư có được tham khảo cực cao, nên bán bảy tám vạn ngân tệ cũng không thành vấn đề.

Sau cùng Dương đại sư cho ra đánh giá.

- Hí!

Nhất thời mọi người hít vào một hơi khí lạnh, giá cả từ 2 vạn tăng lên bảy tám vạn ngân đệ, đây chính là giá gấp bốn.

Trong nhất thời mọi người đều dùng ánh mắt nóng rực nhìn rất nhiều đồ vật còn sót lại trên bàn gỗ.

Liên Bằng nghe Dương đại sư nói thì nhất thời mi phi sắc vũ, nói:

- Trước đó ta chỉ cảm thấy món đồ này có chút bất phàm, nhưng không ngờ lại là một chân bảo tam phẩm trở lên. Nhan tiểu thư, ta nghe nói ngươi ở trập pháp chi đạo rất có tạo nghệ, chân bảo này tại hạ liền mạo muội tặng cho ngươi, nếu cho thế giúp Nhan tiểu thư ở phương diện trận pháp mang đến chút dẫn dắt thì chân bảo này coi như cũng có chút giá trị.

- Đa tạ Liên thiếu môn chủ.

Nhan Nhan Ngọc cười mỉm tiếp nhận bình nước.

Ai cũng biết Nhan gia chính là đệ nhất trận pháp thế gia của Đai Tề Quốc, bình nước này đối với Nhan gia mà nói đúng là có chút giá trị.

- Liên thiếu môn chủ hảo nhãn lực!

- Chuyển tay một cái đã lời được 5, 6 vạn ngân tệ, đúng là không tin được.

- Lại càng không tin được là Liên thiếu môn chủ lại thuận tay dâng chân bảo đi, đây chính là 7, 8 vạn ngân tệ, cho dù là một tiểu gia tộc có táng gia bại sản cũng mua không nổi!

- Đó chẳng qua là tiểu gia tộc mà thôi, Bạch Kiếm Môn chính là một đại tông môn bài danh top đầu của Đại Tề Quốc.

- Lấy thân phận của Liên thiếu môn chủ, tự nhiên không thiếu mấy vạn ngân tệ.

Nghe được những lời này, Liên thiếu môn chủ liền rất đắc ý.

Tần Trần chau mày, hắn chăm chú tỉ mỉ quan sát bình nước kia hồi lâu, bỗng nhiên nghĩ đến việc bản thân đã từng thấy qua một kiện đồ vật, tức thì trên mặt lộ ra vẻ cổ quái.

Thứ này chắc không phải là thứ kia đó chứ?

- Khụ!

Lúc này Dương đại sư chợt tằng hắng một cái, để cho mọi người lập tức an tĩnh lại, đang chuẩn bị nghe Dương đại sư nói cái gì.

Thì đột nhiên...

- Trần thiếu, vật như cái bô tiểu kia lại có giá 7, 8 vạn ngân tệ, có nói bậy không vậy? Không phải chỉ là một cái bình nứt sao?

Một bên Trương Anh nghe mọi người thổi phồng tới thổi phồng lui, nhịn không được mở miệng nói.

Tiếng của hắn không lớn, nhưng vừa vặn lại nói đúng vào thời điểm mà Dương đại sư ho khan, là lúc toàn trường yên tĩnh, nhất thời truyền rõ ràng vào trong tai mỗi người.

Ánh mắt của mọi người xoẹt một cái, tất cả đều rơi vào trên người Trương Anh.

Cái gì? Tiểu tử này vừa nói cái gì? Bô tiểu?

Đùa gì vậy, tiểu tử này có biết giá trị cổ vật không?

Hơn nữa đây chính là bảo vật mà Dương đại sư chính mồm giám định, lấy tư cách của Dương đại sư sao nói bậy được.

Sắc mặt Trương Anh tái nhợt, cũng biết mình đã gặp rắc rối.

Vừa rồi thật ra hắn chỉ muốn nói nhỏ với Tần Trần, nào ngờ đột nhiên Dương đại sư tằng hắng một cái. Lão nhân này sớm không ho, muộn không họ, lại ho đúng lúc này, nhất thời để hắn thành tâm điểm.

- Khái khái, chư vị, ý của ta không phải vậy, ý của ta là thứ này thoạt nhìn giống như cái bô tiểu, nhưng giá lại tới 7, 8 vạn ngân tệ, lần cược bảo này thật để cho người ta dễ làm giàu.

Trương Anh không giải thích thì thôi, vừa giải thích liền làm Nhan Như Ngọc xấu hổ, sắc mặt tái nhợt.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️