- Lợi hại, chỉ một chiêu liền phá đi ta hơn một ngàn đao khí.
Chu Tôn đứng trong hư không, ánh mắt ngưng trọng.
Đao ý của hắn bá đạo khát máu, Vũ Vương bình thường bị đao ý bao phủ thường kinh hồn táng đảm, chiến lực mười thành không phát huy được tám thành.
Thế nhưng Phó Tinh Thành không ngờ lại không bị ảnh hưởng chút nào.
Hắn nào biết đâu rằng, Phó Tinh Thành trong võ ý đại trận đã cảm thụ qua đao ý kinh khủng Tần Trần thi triển ra, đây chính là đao ý khí tức của Vũ Vực Phong Vân Đao Đế.
So với Phong Vân Đao Đế, đao ý của Chu Tôn tuy bá đạo nhưng còn quá yếu, Thái Sơ cấp.
- Chiến!
Phó Tinh Thành đâm ra thương thứ hai, không khí giữa thiên địa điên cuồng ngưng tụ, lại như sóng lớn tịch cuốn ra ngoài vậy.
Ông!
Tinh quang khắp trời phóng ra từ trên trường thương của Phó Tinh Thành. Trên không trung vốn chỉ có một đạo thương ảnh, nhưng trong nháy mắt biến thành hai đạo, ngay sau đó, lại xuất hiện bốn đạo...
Đến cuối cùng, thương ảnh hoàn toàn đếm không hết, giống như là có thiên quân vạn mã huy thương xuất thủ trên không trung, hóa thành một đạo thương ảnh hồng lưu.
Phía dưới các tướng sĩ sớm đã cả kinh tột đỉnh.
Trên không trung ấy chi chít thương ảnh, khiến cho bọn họ hoàn toàn cả kinh đến ngây người, đây thật là một người đang xuất thủ? Mà không phải là thiên quân vạn mã đang chém giết?
- Cũng là võ giả nhưng vì sao lại chênh lệch lớn như vậy?
Vô số tướng sĩ sắc mặt chấn động ghê gớm, chiến trường chém giết, nhất liều mệnh, mặc dù là Vũ Tôn, muốn giết người cũng phải đánh giết vào đám người, điên cuồng xuất thủ, một chiêu có thể giết chết mười mấy, mấy chục người đã là cực hạn.
Nhưng khi nhìn đến Vũ Vương giao thủ phía trên chân trời, bọn họ đều kinh hãi.
Một chiêu này, chỉ sợ quân đội hơn ngàn người cũng bị một chiêu trảm sát, biến thành huyết vụ.
Vũ Vương chi vương, danh bất hư truyền.
Đang lúc mọi người trong cơn khiếp sợ, trên không trung, song phương chạm trán cuối cùng.
Hàng vạn hàng ngàn thương ảnh khiến cho bọn họ kinh hãi ấy, trước mặt Chu Tôn lại bị một đạo thi triển đến mức đao quang tận cùng, khiến cho tất cả đều thu liễm, dường như một đóa tiên hoa nở rộ, quay về nụ hoa.
Rầm rầm rầm!
Hai đạo nhân ảnh điên cuồng lần lượt thay đổi ở trên không trung, mỗi một kích đánh xuống đều có nổ oành đùng vang dội kinh người, chấn động không trung.
May mà hai người vẫn chưa xông vào trong chiến trường, nếu không bất kỳ một cú đánh nào đều chấn vô số tướng sĩ thành huyết vụ, biến thành hư vô.
Trên không trung, sau mấy lần va chạm, hai đạo nhân ảnh lần nữa phân cách ra.
- Bảy chiêu đã xong, chiêu tiếp theo đánh bại ngươi!
Ánh mắt Phó Tinh Thành rực rỡ, khí thế trên người lại lần nữa tăng vọt, từng lỗ chân lông da thịt trên người đều phun bắn ra chân nguyên dày đặc, hít sâu một hơi, trong phút chốc, thiên địa chân khí bên trong phạm vi chung quanh vài dặm hoàn toàn bị hút hết, tiến vào trong cơ thể hắn.
Chu Tôn cảm nhận được khí cường đại trên người Phó Tinh Thành, hai tay cầm đao, đôi mắt điên cuồng, một cổ sát ý cực hạn kinh khủng cũng từ cơ thể hắn bay lên.
Đồng thời lan tràn ra còn có huyết mạch khí tức mạnh đến kinh khủng của hai người, tất cả đều dung hợp vào trong chiến ý.
- Sát!
- Ầm ầm!
Hai cổ lực lượng đụng vào nhau, trên không trung bị lưu quang tràn ngập vô tận, một cổ sóng xung kích kinh khủng từ trời cao hơn 1000m trùng kích tới, một tiếng trống vang lên không nhập địa diện.
Phốc phốc phốc phốc...
Dưới chiến trường, mấy ngàn tướng sĩ bị đánh bay ra ngoài, há miệng phun ra máu tươi, ở nơi hạch tâm xung kích nhất, hơn một ngàn danh binh lính Đại Chu vương triều bị chấn thành phấn vụn, máu tươi chảy đầy đất, tạo thành một huyết hồ hình tròn.
- Phốc phốc!
Chu Tôn bay ngược ra sau, áo giáp trên người nát vụn, há miệng phun ra máu tươi, trong mắt biểu lộ vẻ khó tin.
Hắn làm thế nào cũng không thể tin được mình không ngờ lại thất bại.
Một cú đánh này, kính khí Phó Tinh Thành xuyên qua thân thể hắn, chia năm xẻ bảy kinh mạch thể nội, bản thân bị trọng thương.
Thế nhưng đối diện, Phó Tinh Thành cũng không chịu nổi, buồn bực một tiếng, sắc mặt trắng bệch, nhưng so sánh với Chu Tôn lại tốt hơn quá nhiều, khóe mắt có ý mừng tỏa ra.
Chu Tôn, Vũ Vương sơ kỳ đỉnh phong.
Chính là quân thần của Đại Chu vương triều, như đồ phu.
Trong nhiều vương triều Tây Bắc này, có uy danh hiển hách, không ít cao thủ Vũ Vương gặp người này cũng đều kinh hồn táng đảm.
Đổi thành trước kia với tu vi của hắn, cho dù đem hết toàn lực cũng chỉ có thể chiến bình đối phương, thậm chí còn có thể rơi xuống hạ phong.
Thế nhưng trải qua đề thăng võ ý đại trận Tần Trần, Phó Tinh Thành rõ ràng cảm thấy thực lực của mình tăng lên một cách vô tri vô giác.
Nếu không có lần này đơn đả độc đấu, hoặc có thể là hắn còn chưa phát hiện.
- Đáng ghét, rút lui!
Chu Tôn gầm lên một tiếng, bất chấp tướng sĩ phía dưới, bay lộn ngược trở, cả người phóng lên cao.
Dù chiến bại, nhưng hắn muốn rời khỏi nơi này, Phó Tinh Thành cũng chưa chắc có thể ngăn lại.
Chỉ có chờ sau khi trở về, từ từ điều dưỡng, đợi thương thế khôi phục sẽ trở lại báo mối thù này.
- Ha ha ha! Còn muốn chạy, đi được sao?
Đúng lúc này có hai tiếng cười to vang lên, bỗng nhiên ngay lúc đó, từ đàng xa phía chân trời đột nhiên bắn ra hai thân ảnh.
Chính là Lưu Thái và Lưu Huyền Duệ súc thế đã lâu.
- Cái gì?
Chu Tôn kinh hãi, làm sao cũng không ngờ tới Đại Uy vương triều ngoại trừ Phó Tinh Thành ra, còn có hai đại Vũ Vương ẩn tàng ở gần đó.
Theo hắn biết, Đại Uy vương triều hoàng thất cường giả Vũ Vương căn bản không có mấy ai, tất cả đều đi tới nơi này, chẳng lẽ không sợ Hoàng Thành trống không, bị nhóm thế lực Lãnh gia tìm được sơ hở sao?
Vừa kinh vừa nộ, Chu Tôn vội vàng muốn tháo chạy.
- Đứng lại!
Lưu Thái ngưng tụ ánh mắt, thân hình nhanh như thiểm điện, thực lực của Vũ Vương trung kỳ ngay lập tức bộc phát ra, một chưởng chụp tới Chu Tôn.
Phịch một tiếng, Chu Tôn bị thương nặng căn bản phản ứng không kịp nữa, đã bị một chưởng chụp bay ra ngoài, máu tươi cuồng phún, nặng nề ngã bịch xuống đất, cả người xương cốt vỡ vụn.
- Oành!
Xông vào dưới lòng đất, Lưu Thái bắt được Chu Tôn, cầm cố chân nguyên trong cơ thể hắn, xông lên phía chân trời.
- A!
Chu Tôn hét thảm, ra sức vùng vẫy, muốn đào thoát khỏi tay Lưu Thái, thế nhưng vô dụng, hắn vốn trọng thương, lại bị Lưu Thái trọng thương như thế, căn bản không hề có lực phản kháng.
- Các hạ xâm lấn Đại Uy vương triều ta, có nghĩ tới ngày này hay không a?
Lưu Thái lạnh như băng nhìn Chu Tôn, kích động cười ha hả.
Lần này đánh ra chuẩn bị tỉ mỉ, mục đích chính là vì để cho Chu Tôn có đến mà không có về, nếu không cần gì phải đại phí khổ tâm như thế, trước hết để cho Phó Tinh Thành và Chu Tôn ẩu đả?
Sở dĩ không có toàn bộ xuất kích ngay lập tức chính là sợ xảy sự tình đám người Yến Vô Cực trước đó, Chu Tôn toàn thắng dưới trạng thái liều chết ẩu đả, trốn khỏi nơi này.
Giờ này, trước hết để cho Phó Tinh Thành trọng thương Chu Tôn, sau đó mình lại đột nhiên xuất kích, quả nhiên làm ra thần hiệu.
Đường đường Đại Chu Vương Triêu Quân thần, Bình Xuyên Vương, thậm chí ngay cả phản ứng cũng không kịp phản ứng, nhanh chóng bị mình bắt sống.
Đổi thành bản thân mình ngay từ đầu ra sân, trực tiếp trấn áp Chu Tôn, có thể là sẽ có hiệu quả tốt như vậy.
- Không xong rồi, Nguyên soái bị bắt rồi.
- Tháo chạy, chạy mau!
Phía dưới, tướng sĩ của Đại Chu vương triều thấy Chu Tôn bị tóm, từng người một tất cả đều cả kinh đến ngây người, điên cuồng rút lui!
- Giết, chém giết sạch sành sanh những tướng sĩ Đại Chu vương triều này, không chừa một mống.
Ánh mắt lạnh lùng, Lưu Thái phất tay, ra lệnh với đại quân phía dưới.
Một trường giết chóc liền triển khai như vậy.
Quân đội Đại Chu nay đã không có cách nào chống cự, giờ này sĩ khí rơi xuống, ngay cả dũng khí phản kháng cũng không có.
Một đường trốn như điên.
Thế nhưng bọn họ làm sao thoát được quân đội Đại Uy đuổi giết?
Nửa ngày sau, ba mươi vạn quân đội Đại Chu vương triều xâm lấn Định Châu, tất cả đều toàn diệt, không một may mắn còn sống, thi thể chất đống như núi, máu chảy thành sông.
Sau khi Đại Uy vương triều đắc thắng, thừa thắng xông lên.
Một đường đuổi giết Đại Chu quân đội mấy ngàn dặm.
Đại Chu còn lại 700 ngàn quân đội, sau khi biết được Nguyên soái Chu Tôn đã bị bắt, ngay cả dũng khí chiến đấu cũng không có, vội vàng thảng thốt mà chạy.
Vẻn vẹn chưa tới mười ngày, trăm vạn Đại Chu đại quân xâm lấn Đại Uy tử thương thảm trọng, tướng sĩ sống sót không đủ mười vạn, bị đuổi vào Đại Chu cảnh nội.
Còn Đại Uy quân đội thì bắt đầu tập kết tại biên giới, hiển nhiên là sẽ phát động xâm lấn Đại Chu.
Tin tức truyền về Đại Chu Hoàng Thành, cả triều đều rung, cả kinh thất sắc!