- Oành!
Phó Tinh Thành cả người tỏa ra sát khí rực rỡ, lúc này giống như một tôn Chiến thần, đứng ngạo nghễ phía chân trời, lạnh lùng nhìn xuống Đại Chu binh doanh ở phía dưới.
Mang trên mặt vecuồng ngạo đạo.
- Là cao thủ Vũ Vương.
- Đại Uy vương triều không ngờ lại phái ra cường giả bực này?
- Xem ra Đại Uy vương triều đã chuẩn bị toàn lực phản kích.
Trong trại lính, vài tên tướng quân lưu thủ đua nhau biến sắc.
- Các hạ là người nào, dám can đảm ngăn trở bổn tọa?
Chu Tôn đi ra khỏi doanh trướng, ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt bễ nghễ, chỉ thấy trên không trung có một vị nam nhân với khí chất sâu sắc đang ngạo nghễ đứng thẳng, khí tức Vũ Vương trên người triển lộ dường như một tôn Chiến thần.
- Chu Tôn, ngươi thân là Đại Chu Bình Xuyên vương, lần này chủ soái quân đội Đại Chu xâm lấn Đại Uy ta, chẳng lẽ ngay cả lão phu cũng không biết hay sao?
Phó Tinh Thành trầm giọng nói.
- Ha ha ha! Thiên hạ cao thủ nhiều không kể xiết, chẳng lẽ bổn soái cần phải nhất nhất nhận biết hết hay sao?
Trong lòng Chu Tôn âm trầm, nhưng miệng lại cười lạnh, nói.
Đại Uy, Đại Chu hai nước giao chiến, đối với cao thủ của lẫn nhau đều có nghe nói qua, nhưng thực sự được gặp mặt lại lác đác không có mấy.
Phó Tinh Thành cười nhạt một cái, cũng không tức giận, cười lạnh nói:
- Nói cũng phải, nhưng lão phu dám cam đoan hiện tại các hạ không nhận ra ta, lập tức, các hạ sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ tên của lão phu, Phó Tinh Thành!
- Phó Tinh Thành? Thì ra các hạ chính là viện trưởng Đại Uy Đế Tinh học viện, đường đường giáo thư tượng, không sao chạy tới chiến trường mà tới cảm hóa lão phu sao? Ha ha ha ha! Nếu như vậy, ta xem các hạ phải thất vọng!
Chu Tôn hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó cười ha hả.
Thật ra hắn há sao không nhận ra Phó Tinh Thành, cho dù là chưa từng thấy đối phương, trong tài liệu của Lãnh gia đưa cho cũng có tin tức về cao thủ Đại Uy, chỉ có điều hắn cố ý lạnh nhạt với đối phương thôi.
- Cảm hóa các hạ?
Phó Tinh Thành khẽ cười một tiếng:
- Các hạ suy nghĩ nhiều quá, võ giả Đại Chu vương triều đều là súc sinh, đối với người thì có thể hướng dẫn từng bước, dạy hướng thiện, đối với súc sinh, sao có thể cảm hóa? Lão phu hôm nay là tới giết ngươi!
Vừa dứt tiếng nói, Phó Tinh Thành cả người bạo phát ra sát ý, trong mắt đột nhiên có lệ mang dâng lên.
- Chu Tôn, có dám đánh một trận?
Trường thương trong tay chỉ Chu Tôn phía xa xa, Phó Tinh Thành phóng đãng bá đạo, uy phong lẫm lẫm.
Trước đó không lâu, tính cả đam người Lưu Thái trảm sát một nhóm Lãnh Phá Công, khiến cho Vũ Vương Đại Uy hắn khí thế trên người tăng vọt như phi hồng, tinh khí thần cả người đã trở nên hoàn toàn khác nhau.
- Muốn chết!
Oành!
Trên người Chu Tôn bạo phát uy áp kinh khủng, cả người phóng lên cao, cùng Phó Tinh Thành nhìn nhau, lạnh như băng nói:
- Các hạ muốn chết, vậy bản soái sẽ thành toàn ngươi, một giáo thư tượng, trong vòng mười chiêu là bổn soái đánh bại ngươi!
Đại Uy phái ra cường giả Vũ Vương, Chu Tôn biết ngày hôm nay mình tất có đánh một trận cùng đối phương, nếu không thì không đi nổi.
Phó Tinh Thành nhíu mắt lại nhoẻn miệng cười, đưa ra một ngón tay, nhẹ nhàng lắc lắc, cười nhạo nói:
- Cần gì mười chiêu, trong vòng tám chiêu là lão phu có thể đánh bại ngươi.
Sắc mặt Chu Tôn giận dữ.
- Các hạ cũng quá tự tin rồi, chẳng lẽ các hạ nghĩ 'Thiên tôn đao pháp' bổn soái chỉ có bảy chiêu, tám chiêu là có thể đánh bại ta?
- Ha ha, thường nghe thấy Đại Chu Bình Xuyên Vương Chu tôn 'Thiên tôn đao pháp
uy phong bá đạo, không thể địch nổi, lão phu lại không cho là như vậy, cái gì 'Thiên tôn đao pháp
tự thổi mà thôi, ngày hôm nay lão phu sẽ cho ngươi bảy chiêu, chiêu thứ tám đánh bại ngươi!
- Vậy hãy để cho bổn soái lĩnh giáo cao chiêu các hạ!
Chu Tôn thần sắc phẫn nộ, không còn cách nào nhẫn nại được nữa, dưới chân chân nguyên bạo phát, cả người giống như một đạo hồng quang, trong nháy mắt xông về Phó Tinh Thành.
Ầm ầm!
Bởi vì tốc độ phi hành quá nhanh, trong không khí truyền đến tiếng nổ đùng đoàng, thân thể Chu Tôn kéo ra một đạo khí lãng thật dài trong hư không.
Trong nháy mắt đã đi tới trước người Phó Tinh Thành.
- Keng!
Trong tay Chu Tôn chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một thanh chiến đao, chiến đao xuất hiện, đao ý ác liệt phóng lên cao, trong khoảnh khắc đó dung hợp cùng không khí chém giết trên chiến trường bên dưới, tạo thành một đạo đao ý khí tức vô cùng thảm thiết.
Bình Xuyên Vương Chu tôn là một gã cao thủ Vũ Vương đi ra từ chiến trường.
Hơn bốn mươi năm nay, từ một binh lính làm bia đỡ đạn, một đường lên cấp trưởng thành đội trưởng, thống lĩnh, thiên tướng, đại tướng, cuối cùng trở thành Nguyên soái Đại Chu vương triều.
Một đường đi qua, trên tay nhuộm đầy máu tươi, người giết qua nhiều đếm không xuể.
Đao pháp của người này cũng từ trong chiến trường ẩu đả mà ra, một khi vừa ra tay là lập tức hòa thành một thể cùng toàn bộ bãi cặn bã, không phân biệt rõ đâu là cái gì cả.
Trên người hắn không có bất kỳ sơ hở, thậm chí có thể lợi dụng đại thế của chiến trường chém giết để trấn sát đối phương.
Cao thủ chân chính quyết đấu không chỉ là giao phong lực lượng bản thân, còn phải so với lợi dụng cảnh vật chung quanh, nắm chắc tâm tính.
Xa xa trên tường thành, ánh mắt của Lưu Huyền Duệ ngưng tụ lại.
Chu Tôn này lời đồn là Vũ Vương đánh giết từ trên chiến trường, quả nhiên thật sự có tài.
- Không biết phó viện trưởng có phải là đối thủ Chu Tôn này hay không?
Lưu Huyền Duệ cau mày nói.
Bàn về tu vi, hắn so sánh với Vũ Vương uy tín lâu năm như Phó Tinh Thành dù sao vẫn còn kém không ít. Trong cơ thể chân nguyên ngưng tụ, chuẩn bị tùy thời xuất thủ, đồng thời cũng rất tò mò, Phó Tinh Thành sẽ ứng đối ra sao với đòn công kích của đối phương, phá đi đại thế của đối phương.
Không chỉ có hắn, lúc này toàn bộ chém giết của chiến trường bên dưới đều đình chỉ, mấy chục vạn người đều khẩn trương đưa mắt nhìn chiến đấu trên không trung.
Đặc biệt Đại Chu binh sĩ đua nhau nắm chắc hai tay, bởi vì bọn họ biết được kết quả chiến đấu của Chu Tôn và Phó Tinh Thành sẽ đại biểu cho bọn họ cuối cùng có thể sống sót hay không.
- Không hổ là Bình Xuyên Vương, có chút ý tứ!
Trong nháy mắt chiến đao Chu Tôn rơi xuống, Phó Tinh Thành khẽ cười một tiếng, rồi sau đó ánh mắt sáng lên, trong phút chốc chợt đâm ra nhất thương.
- Oành!
Mũi thương mang theo khí tức khủng bố tê liệt hết thảy, kéo không khí tê liệt ra một đạo khí lãng thật dài, khí lãng đính đoan thậm chí có ánh lửa tỏa ra, trong nháy mắt đụng vào chiến đao của Chu Tôn đánh xuống.
- Răng rắc!
Sức lực khí bạo tán, trên không trung dường như vang lên một đạo kinh lôi, không khí giữa hai người trong nháy mắt bị bài không, âm bạo vang lên kịch liệt đồng thời đánh văng hai người, cũng phá mở ra đại thế Chu Tôn.
- B-A-N-G...GG!
Thân thể của Phó Tinh Thành băng tựa như một cây cung, trong cơ thể phát ra một tiếng cung ngân vang, đó là gân mạch đang chấn động.
Mà trường thương trong tay của hắn như hóa thành một thanh tiễn, mũi tên nhọn dựng dây cung đang ngưng tụ đến mức tận cùng, chợt bắn ra, trực tiếp đâm về phía Chu Tôn.
Kinh mạch thể nội chấn động, ông ông tác hưởng, chấn động đau cả màng nhĩ tướng sĩ phía dưới, choáng váng đầu hoa mắt, trong lòng hoảng sợ, gần như đứng không vững.
- Hoành Tảo Thiên Quân!
Sắc mặt Chu Tôn nghiêm túc, một đạo càn quét ra ngoài, trong phút chốc chiến đao trong tay nổ bắn ra chi chít đao khí, cả ngàn đao khí tạo thành một phiến đại quân, gào thét bổ tới.
Phó Tinh Thành cao giọng cười lớn một tiếng, trực tiếp xâm nhập trong hàng vạn hàng ngàn đao khí.
Đâm ra một thương, thương ảnh giống như tuệ tinh tập địa, rung nát hư không, xẹt qua mi mắt.
- Oành!
Đao khí chi chít bạo toái, thân hình hai người nhanh đến cực hạn, phía dưới vô số tướng sĩ trợn to hai mắt, lại hoàn toàn thấy không rõ bóng dáng của Chu Tôn và Phó Tinh Thành đâu cả.
Phanh phanh phanh phanh phanh!
Hàng vạn hàng ngàn ánh đao vỡ vụn, hai thân ảnh lần lượt thay đổi, chợt phân cách ra giống như lá rụng trong gió, nhẹ nhõm lui về sau trăm dặm.