Nhưng hôm nay khi thấy bản thân mình ra sức một đao vẫn không phá được áp giáp của tướng sĩ Đại Uy vương triều, các võ giả của Đại Chu vương triều tất cả đều cả kinh đến ngây người.
Điều này sao có thể, tại sao Đại Uy vương triều có thể có nhiều tài lực như vậy, khiến cho binh lính bọn họ được mặc áo giáp cường đại như vậy.
Trong cơn khiếp sợ của Đại Chu vương triều tướng sĩ, nhóm võ giả Đại Uy vương triều không quản được nhiều như vậy, vẫn phản thủ một đao bổ tới.
Phốc phốc phốc phốc!
Chi chít ánh đao sáng lên, áo giáp trên người võ giả Đại Chu vương triều giống như là giấy đồng vậy, trong nháy mắt đã bị chém bung ra, tính cả toàn bộ võ giả, một phân thành hai.
Trong đó một số binh sĩ Đại Chu vương triều phản ứng nhanh chóng, vội vàng đưa ngang chiến đao trước người.
Nhưng cũng vô dụng, răng rắc một tiếng, đồng dạng là một tên binh lính, chế thức chiến đao trong tay võ giả Đại Uy vương triều dễ dàng chém chiến đao trong tay tướng sĩ Đại Chu vương triều thành hai đoạn, đồng thời ánh đao ác liệt ngay sau đó chém đối phương ngã xuống đất.
- A!
Chỉ một thoáng, tiếng kêu thảm thiết thê lương kinh thiên động địa, ba mươi vạn Đại Chu vương triều tướng sĩ tạo thành dòng thác lũ đụng phải mười vạn Đại Uy tướng sĩ, thật giống như sóng biển đụng phải đá ngầm, trong nháy mắt vỡ ra, nhìn lại đá ngầm, lù lù bất động.
- Sát!
- Giết sạch những tên chó Đại Chu này!
- Dám cả gan xâm lấn ta Đại Uy, giết không tha!
Tất cả tướng sĩ Đại Uy đều chiến đấu, điên cuồng rống giận, xông vào dòng thác lũ đối phương như hổ đói vậy.
Lấy mười vạn đối với ba mươi vạn, chiến sĩ Đại Uy lại không chút khiếp đảm, ngược lại là chiếm cứ thượng phong.
Phốc phốc phốc phốc phốc!
Chiến đao trong tay bọn họ giơ tay chém xuống, mỗi một đao đi xuống, tất có một vị Đại Chu tướng sĩ bị chém ngã xuống đất, giống như như chém dưa thái rau, không phí nhiều sức.
Một vị Đại Chu vương triều cấp bốn Huyền cấp đội trưởng nổi giận gầm lên một tiếng, đánh giết vào đám người, áo giáp trên người hắn rõ ràng nếu so với nhóm binh lính bình thường thì mạnh hơn một bậc, tu vi cũng càng thêm đáng sợ, dưới chiến đao bay điên loạn, đánh một vị binh lính Đại Uy liên tiếp lui về phía sau.
Chỉ có điều ngay sau đó, vài tên binh lính Đại Uy đồng loạt nhào tới, bốn năm người liên thủ lập tức chém bay binh sĩ đội trưởng Đại Chu vương triều ấy khỏi mặt đất.
Trước khi chết, binh sĩ đội trưởng Đại Chu vương triều ấy hãy còn trừng lớn cặp mắt, toát ra thần thái khó tin đến sâu sắc.
Hắn đường đường Đại Chu đội trưởng, vậy mà lại bị mấy binh lính Đại Uy chém bay khỏi mặt đất, nếu như không phải thấy tận mắt nhìn thấy, dù như thế nào cũng sẽ không tin.
Cảnh tượng như thế này cũng phát sinh ở những góc khác, vẻn vẹn trong nháy mắt đã có hơn vạn Đại Chu tướng sĩ bỏ mình, mà phía bên Đại Uy chỉ có mấy trăm tướng sĩ bị thương.
- Giết!
- Giết sạch những tên chó Đại Chu này đi!
Thậm chí ngay cả bản thân tướng sĩ Đại Uy vương triều cũng khó có thể tin, sau cơn mừng như điên liền điên cuồng xông lên.
Những áo giáp và chiến đao này bọn họ cũng mới có từ mấy ngày hôm trước, trải qua khảo nghiệm, đích xác so sánh với vũ khí ban đầu thì không chỉ mạnh hơn một lần.
Thế nhưng vẫn không ngờ rằng hiệu quả lại tốt như vậy?
Ngoại trừ những áo giáp, chiến đao này ra, mỗi người bọn họ còn chiếm được hỗ trợ ba viên đan dược đặc hiệu.
Mấy ngày nay sau khi phục dụng, trong bọn họ lần lượt một nửa người đã có được đột phá, cho dù không thể đột phá võ giả, thực lực và tu vi cũng đã nhận được đề thăng cực lớn.
Ban đầu, Đại Uy vương triều và Đại Chu vương triều hàng năm chinh chiến, thực lực và tố chất của tướng sĩ thật ra tương xứng.
Nhưng hôm nay thực lực đề thăng và vũ khí thay đổi, chênh lệnh giữa hai bên nhanh chóng được kéo ra.
Phốc phốc phốc!
Phần còn lại của chân tay bị cụt bay loạn, máu tươi văng khắp nơi, trong lúc nhất thời, tướng sĩ Đại Chu vương triều ngã xuống giống như gặt lúa mạch vậy.
- Trần thiếu, chế thức vũ khí kiểu mới này quả nhiên đáng sợ!
Nhìn cảnh tượng trước mặt nghiêng về một bên, Lưu Huyền Duệ nói với Tần Trần ở bên cạnh, trong con ngươi có vẻ chấn động.
Mặc dù có lòng tin rất lớn đối với áo giáp và đan dược của Trần Đế Các, nhưng Lưu Huyền Duệ làm sao cũng không ngờ tới hiệu quả lại đáng sợ đến trình độ này.
Phóng mắt nhìn tới, tướng sĩ Đại Uy vương triều hắn cơ hồ là một đường càn quét, Đại Chu võ giả căn bản không hề có sức chống cự.
- Bệ hạ, đây chỉ là bắt đầu, lần này giao thủ vẫn có chút gấp gáp, nếu Trần Đế Các ta hàng năm cung cấp đan dược đặc hiệu cho những tướng sĩ này phục dùng, chỉ sợ không tới một tháng, thực lực tổng hợp của những tướng sĩ này còn có thể tăng lên gấp đôi, nửa năm sau có thể tăng lên gấp đôi, về phần một năm sau, chỉ sợ bất kỳ người lính nào bệ hạ nhìn thấy cũng đều là võ giả Huyền cấp!
Tần Trần cười nhạt một cái, nhưng lại không xem chuyện này là quan trọng.
Đối với một vị võ giả mà nói, vũ khí và tu vi vốn là hai nhân tố trọng yếu nhất, hiện tại tướng sĩ Đại Uy vương triều ở hai phương diện này đều vượt qua Đại Chu vương triều, tạo thành chiến quả như vậy cũng rất bình thường.
Huống chi, mười vạn tướng sĩ vẫn là lão binh tinh anh được chọn lựa ra từ trong trăm vạn đại quân của Đại Uy vương triều.
Nếu không cho bọn họ thời gian nhiều lắm, Tần Trần tin tưởng dưới sự trợ giúp của đan dược đặc hiệu, không cần một năm thì binh lính cấp thấp nhất Đại Uy vương triều đều trở thành cấp bốn Huyền cấp cường giả.
- Thấy bất kỳ người lính nào đều là võ giả Huyền cấp?
Lưu Huyền Duệ rung động nhìn Tần Trần, gương mặt hoảng sợ!
Trước mắt toàn bộ Đại Uy vương triều, tám phần binh sĩ trở lên đều là võ giả Địa cấp hoặc là Thiên cấp, về phần võ giả Huyền cấp chỉ chiếm chưa tới một phần, mà Vũ Tông và Vũ Tôn thì càng ít.
Nếu như mười vạn đại quân trước mắt tất cả đều là võ giả Huyền cấp, vậy...
Lưu Huyền Duệ trong nháy huyết dịch, hít thở đều như ngưng trệ.
Kể từ đó, toàn bộ Bách Triều chi địa còn có ai là đối thủ của Đại Uy hắn? Ngoại trừ mấy vương triều đứng đầu ra, về phương diện quân đội, Đại Uy vương triều hắn thậm chí có thể càn quét Bách Triều chi địa.
Trong lúc Lưu Huyền Duệ đang khát khao ….
Bên phía Đại Chu, tất cả tướng sĩ cao cấp đều cả kinh đến ngây người.
- Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Chu Tôn cũng đột nhiên đứng lên, mặt lộ vẻ vừa kinh vừa nộ, tràn đầy khó tin.
Trong tầm mắt của hắn, ba mươi vạn Đại Chu đại quân nhanh chóng tan tác, điên cuồng lui về sau, ngược lại là bị Đại Uy tướng sĩ với nhân số ít hơn nhiều so với bọn họ, điên cuồng đuổi giết.
- Ai có thể nói cho ta biết, đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Chu Tôn phẫn nộ quát.
Hắn không rõ tại sao binh sĩ Đại Uy như là ăn hết xuân dược vậy, thực lực mạnh hơn nhiều so với binh sĩ Đại Chu hắn?
- Nguyên soái, tình huống không ổn, chúng ta có phải ra hiệu lui binh hay không?
Một vị tướng quân ở bên cạnh, sợ hãi nói.
Ngắn ngủi nửa canh giờ, bọn họ đã nhận được chiến báo tổng cộng ba mươi vạn đại quân không ngờ lại chết hơn mười vạn, nhìn lại phía bên Đại Uy nhân số cơ bản không giảm bớt.
Đối phương sử dụng tà thuật hay sao?
- Lập tức lui binh, rút lui ba trăm dặm.
Sắc mặt tái xanh, Chu Tôn vội vàng hạ lệnh.
Hắn thân là Vũ Vương, mặc dù có năng lực liên tục chiến đấu ở các chiến trường cục, thế nhưng giờ này trên tràng diện quá hỗn loạn rồi, sĩ khí Đại Chu trong nửa canh giờ ngắn ngủi đã rơi xuống cực hạn, với lực một mình hắn chưa chắc có thể ngăn được cơn sóng dữ.
Mặc dù hắn có thể trảm sát tướng lãnh đối phương, nhưng cho đến lúc này, ba mươi vạn đại quân dưới trướng hắn chỉ sợ cũng chết chỉ còn lại ít ỏi mấy vạn rồi.
Việc cấp bách chỉ có thể là rút lui trước, sau khi hiểu rõ tình huống thì tiến hành định đoạt nữa.
- Rút lui, rút lui!
Tiếng hét lớn vang dội kèm theo kèn rút lui điên cuồng vang lên.
Quân đội Đại Chu vốn còn đang sợ hãi ngăn cản, lập tức điên cuồng lui về sau giống như là thuỷ triều.
- Chúng ta cũng đi!
Chu Tôn quát lạnh nói, một đám tướng lãnh cấp cao lập tức rút lui cùng đại quân.
- Chu Tôn, nếu đến rồi, hà cớ gì đi gấp như vậy chứ?
Đúng lúc này, một tiếng cười to âm vang trong thiên địa, trong bầu trời, một đạo thân ảnh tản ra khí tức nguy nga trong nháy mắt rơi xuống, xuất hiện ở trước mặt đám người Chu Tôn.
Chính là Phó Tinh Thành!