Lúc đám người Tần Trần quay trở về Hoàng Thành.
Một khe núi cách Lưu Tiên Tông sơn môn ngoài mấy trăm dặm.
- Đáng ghét, Lưu Thái không ngờ lại đột phá thất giai trung kỳ, đã nhiều năm chuẩn bị như vậy mà hủy hoại chỉ trong chốc lát, thật là đáng chết a!
Một đạo nhân ảnh hiện lên, người này cả người máu tươi, bộ mặt dữ tợn, hận không thể một kiếm chém núi cao phía trước thành hai đoạn.
Thế nhưng hắn cũng không dám xuất thủ, sợ sinh ra dao động, đưa tới đám người Lưu Thái.
- Hiện tại lão phu bản thân bị trọng thương, xem ra Vô Cực Tông tông môn và nơi đóng quân là không thể đi trở về, nếu không khó thoát khỏi cái chết, vì kế hoạch hôm nay, chỉ có trốn vào Đại Chu vương triều có thể còn có một đường sinh cơ.
Người đó ánh mắt lập lòe oán độc.
Chính là tông chủ Yến Vô Cực Vô Cực Tông lợi dụng Không Gian Phù Lục thoát khỏi từ tay đám người Lưu Thái.
- Bất quá, cú đánh cuối cùng Lưu Thái kia quá mức tàn nhẫn, đưa đến hiện tại bản thân lão phu bị trọng thương, kinh mạch trong cơ thể phần lớn vỡ vụn, trước hết nghĩ biện pháp trị thương.
Ánh mắt Yến Vô Cực ngưng trọng.
Lưu Thái ra sức một cú đánh sau cùng tuy không thể giữ hắn lại, nhưng gây chấn thương thân thể hắn, đưa đến hắn ngay cả tiếp tục bay vút trốn thoát cũng không có thực lực đó.
- Còn có tài phú của lão phu lưu tại Vô Cực Tông đã nhiều năm như vậy
Nghĩ tới bản thân mình sau này nhất định phải lẻ loi một mình, thoát đi Đại Uy vương triều, Yến Vô Cực liền nhức nhối không dứt.
Hắn mặc dù có nhẫn trữ vật, thế nhưng một ít bí tịch, tài vật của Vô Cực Tông mấy trăm năm qua thì không thể nào mang đi, đều lưu tại tàng bảo các Vô Cực Tông, bây giờ muốn cầm về cũng khó khăn cực cao.
Lần này bọn họ ám sát Tần Trần là hành động hấp tấp, rất nhiều thứ đã chuẩn bị chưa đủ.
- Mặc kệ, trị thương trước tính sau, sau khi thương thế khỏi hẳn rồi quyết định phải làm thế nào!
Mắt sáng lên, Yến Vô Cực vừa mới chuẩn bị tìm một chỗ bế quan trị thương, đột nhiên hắn ngẩng đầu, nhìn về phía u lâm cách đó không xa.
- Ai đó?
Cả người chiến ý bạo phát, Yến Vô Cực cầm trong tay kiếm sắc bén, lạnh như băng nhìn sâu trong u lâm.
- Yến Tông chủ, là ta!
Nhạc Lãnh Thiện kéo thân thể tàn phá, đi ra.
Cả người hắn máu me đầm đìa, bộ dáng còn thảm hại hơn so với Yến Vô Cực.
- Vì sao ngươi cũng trốn ra được?
Yến Vô Cực sững sờ, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Yến Tông chủ lời này là có ý gì, chẳng lẽ là hy vọng lão phu chết ở trong tay Lưu Thái lão nhân sao?
Sắc mặt Nhạc Lãnh Thiện khó coi, hừ lạnh nói:
- Lão phu thật ra cũng muốn hỏi xem, mọi hành vi của Yến Tông chủ trước đối với Ngô lão tổ rốt cuộc là có ý gì?
- Nhạc Tông chủ đã hiểu lầm.
Yến Vô Cực lúng túng nhoẻn miệng cười
- Trước đó tình huống nguy cấp, bổn tông cũng là không còn cách nào, chỉ có thể làm như thế, nếu Nhạc Tông chủ cũng trốn thoát vậy thật sự là quá tốt rồi, giữa ta và ngươi hà cớ gì tức giận như vậy.
Yến Vô Cực không nhịn được giải thích.
Dù sao, hiện tại bọn họ đồng thời là người lưu lạc thiên nhai.
- Bổn tông cũng chỉ là thuận miệng nói thôi.
Nhạc Lãnh Thiện thở dài một hơi, sắc mặt khó coi nói:
- Thật không nghĩ tới Lưu Thái ấy lại đột phá thất giai trung kỳ, tu vi như thế, mặc dù ở Bách Triều chi địa cũng đã cực kỳ đáng sợ, nếu chúng ta muốn báo thù chỉ sợ rất khó.
Vừa nói, Nhạc Lãnh Thiện vừa ho khan huyết, vừa chậm rãi đến gần Yến Vô Cực.
- Lão phu cũng không nghĩ tới Lưu Thái thật không ngờ hèn hạ, nhưng Nhạc Tông chủ ngươi không sao, thật sự quá tốt rồi, ta và ngươi dưỡng thương trước, chờ thương thế khỏi hẳn rồi âm thầm đối phó với đám người Tần Trần kia, với tu vi của hai người chúng ta, mặc dù không cách nào giết Lưu Thái, nhưng cũng có thể khiến cho bọn họ thống khổ.
Yến Vô Cực cảm nhận được chung quanh cũng không có người, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, dữ tợn nói.
Một mình hắn, tự nhiên là tháo chạy có được bao xa, nhưng cùng Nhạc Lãnh Thiện hai người liên thủ có thể làm được rất nhiều chuyện.
- Yến Tông chủ chẳng lẽ còn muốn báo thù hay sao?
Nhạc Lãnh Thiện khinh thường cười lạnh một tiếng.
- Nhạc Tông chủ chẳng lẽ ngươi cứ ủ rủ âu sầu nhận thua như vậy?
Yến Vô Cực dữ tợn nói:
- Bất kể nói thế nào, tiểu tử tên Tần Trần kia hẳn phải chết, nếu không một khi Đại Uy vương triều lớn mạnh, chúng ta tại Bách Triều chi địa có muốn cũng không còn chỗ ẩn thân.
Đây hết thảy đều là vì Tần Trần ấy, nếu không có Tần Trần, bọn họ sẽ không tùy tiện xuất kích, kết quả bị đối phương đánh tan.
Nhạc Lãnh Thiện lúc này đã đi tới trước người Yến Vô Cực, bên ngoài khóe miệng nổi lên chút độ cong quỷ dị, đột nhiên vương ra một trảo, cứng rắn chụp vào đầu Yến Vô Cực.
- Thị huyết đại pháp!
Ánh mắt Nhạc Lãnh Thiện bùng lên, trên người nổi lên vô số hắc sắc ma khí, cả người biến trở nên vô cùng dữ tợn, một cổ lực lượng kinh khủng tràn vào trong cơ thể Yến Vô Cực, điên cuồng thôn phệ tinh huyết trong cơ thể Yến Vô Cực.
Yến Vô Cực hoàn toàn không lực phản kháng, trên mặt lộ ra thần tình cực kỳ thống khổ, hắn nhìn chằm chặp Nhạc Lãnh Thiện, tiếng kêu thảm thiết đau đớn:
- Nhạc Lãnh Thiện, ngươi làm cái gì? Mau thả ta ra?
- Thả ngươi ra?
Nhạc Lãnh Thiện cười gằn, khinh thường nhìn Yến Vô Cực, lạnh lẽo nói:
- Một đám phế vật, kinh doanh tại Đại Uy vương triều đã nhiều năm như vậy, lại bị một tiểu tử đưa vào tròng, còn khiến cho lão phu đã uổng phí tâm huyết nhiều năm, làm sao thông báo cho Thánh giáo đây? Ngươi vô dụng như vậy, cần ngươi làm gì, dù sao thì cũng sắp chết rồi, không bằng thành toàn lão phu, tặng cổ lực lượng này cho ta đi!
Hô!
Một lượng lớn tinh huyết điên cuồng tràn vào trong cơ thể Nhạc Lãnh Thiện, làm hắn vốn bị thương nặng mà thân thể khô quắt, lúc này lập tức đầy đặn, khí tức trên người cũng nhanh chóng khôi phục.
- Nhạc Lãnh Thiện, ngươi rốt cuộc là người nào, a, lão tử thành quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi!
Yến Vô Cực kêu thê lương thảm thiết, sau tiếng hét thảm cả người liền không một tiếng động, sinh mệnh khí trong cơ thể hoàn toàn tiêu tán, đã trở thành một khối thây khô.
Cùng lúc đó, Nhạc Lãnh Thiện thoải mái rên một tiếng, liếm liếm đầu lưỡi, thân thể vốn trọng thương lại khôi phục rất nhiều.
- Đáng ghét, đã nhiều năm tâm huyết như vậy, một mai uổng phí, xem ra Đại Uy vương triều không tiếp tục chờ được nữa rồi, đi về phục mệnh trước đi, hy vọng đại nhân không vì vậy mà trừng phạt ta.
Trong đáy mắt Nhạc Lãnh Thiện lóe lên một tia sợ hãi, cắn chặt răng, thân hình thoắt một cái, tích tắc liền biến mất trong rừng núi.
Nhạc Lãnh Thiện rất nhanh thì ly khai Đại Uy vương triều, biến mất tại trong dãy núi tại Thương Mang.
Đám người Tần Trần ngay lập tức về tới Hoàng Thành, Lưu Huyền Duệ hạ mệnh lệnh phá hủy bốn đại thế lực.
Trong lúc nhất thời, Hoàng Thành mênh mông cuồn cuộn, hơn vạn Cấm Vệ quân nhanh chóng xuất động, ngay lập tức công chiếm nơi đóng quân tại Hoàng Thành của Lãnh gia, Mạc gia, Vô Cực Tông và Quy Nguyên Tông.
Bất kỳ cao thủ của Lãnh gia liên minh nào, chỉ cần có phản kháng, tất cả đều giết chết không bị tội, không chừa một mống.
Đồng thời, đam người Phó Tinh Thành tự mình dẫn một lượng lớn hoàng tộc cao thủ, tấn công tông môn Quy Nguyên Tông và Vô Cực Tông, trong nháy mắt hoàn toàn công chiếm hai đại tông môn.
Tất cả sản nghiệp của Lãnh gia liên minh trong mấy ngày ngắn ngủi, hoàn toàn bị xóa sạch trên bản đồ Đại Uy vương triều, những thế lực khác dựa vào tứ đại gia tộc cùng với tông môn liên minh, nhìn thấy không ổn, đua nhau thoát khỏi quan hệ cùng Lãnh gia liên minh.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Đại Uy vương triều thần hồn nát thần tính, tràng diện thảm thiết khiến cho tất cả dân chúng đều kinh hãi.
Cho đến lúc này, tin tức trận chiến Lưu Tiên Tông mới truyền về.
Trong nháy mắt kinh ngạc toàn bộ vương triều.