Vì vậy trong những thứ đồ vật này, xác suất xuất hiện bảo vật là cực thấp.
Đương nhiên xác suất thấp cũng không đại biểu cho không có bảo vật.
Có thể từ trong những bảo vật mà ngay cả Giám Bảo đại sư của Tụ Bảo Lâu cũng nhìn không ra tìm được bảo vật, chọn lựa được bảo vật chân chính thì đúng là một khảo nghiệp năng lực tổng hợp dành cho võ giả.
Độ khó cao đến đâu thì chỉ cần ngẫm thôi cũng đã thấy được.
Nhưng nếu như chỉ dựa vào vận khí để cược bảo thì căn bản có thể nói sẽ mất hết vốn liếng.
- Cát Châu ta luyện tập giám bảo đã nhiều năm, gặp qua rất nhiều bảo vật mới dám đến Tụ Bảo Lâu thử một lần, mấy tên này tùy tùy tiện tiện đã muốn cược bảo, đúng là nghĩ cược bảo rất dễ phải không?
Cát Châu cao ngạo nói, bộ dạng rất trang bức.
- Cát huynh đừng chấp mặt với bọn người kia làm gì.
- Tại hạ nhận thức hai tên kia, một người tên Trương Anh, một người tên Lâm Thiên, gia tộc có chút nội tình, coi như là một tiểu thế gia ở Đại Tề Quốc, nhưng nếu so sánh với Cát Huynh thì khẳng định là kém xa vạn dặm.
- Chính xác, gia thế của Cát Huynh là gì, chính là đệ nhất Ngọc Thạch thế gia ở Đại Tề Quốc, vô luận là ánh mắt hay hiểu biết, há là những con cháu tiểu thế gia tầm thường kia có thể so được.
- Không duyên cớ đừng làm bẩn thân phận của mình.
Một đám thiếu nam thiếu nữ cười nói, trong đó có không ít người nịnh bợ Cát Châu.
Cát gia, đây chính là một đại hào phú của Đại Tề Quốc, một tiểu thế gia có thể trèo lên quan hệ với Cát gia nhất định sẽ phất nhanh.
- Ha hả, không biết chư vị có muốn tuyển đồ vật gì không?
Lâu quản sự thấy cảnh tượng này, ở bên cạnh vừa cười vừa nói, giải vây một chút.
- Nếu không để Cát huynh đến trước?
- Đúng, Cát công tử cho chúng ta mở mang tầm mắt đi.
Đám người hét lên.
- Được, để ta làm trước cho mọi người mở mang kiến thức.
Cát Châu vừa nói vừa đi đến trước bàn gỗ, ánh mắt hơi liếc Nhan Như Ngọc, sau đó cúi đầu nhìn đồ vật trên bàn gỗ.
Những đồ vật này thô sơ giản lược nhìn qua, cái nào cũng giống nhau, bên trên có phân bố nham thạch và rêu xanh rất cổ đại, không có chút khí tức tràn ra.
Cát Châu bên trái lựa chọn, bên phải kiếm kiếm, rất nhanh đi tới trước một món đồ vật to bằng đầu nắm tay.
Hắn híp mắt, nhìn chòng chọc bảo vật này một hồi lâu, sau cùng gật đầu nói:
- Chọn cái này đi.
- Khách quan, vậy này niêm giá là 1 vạn ngân tệ, ngài chắc chứ?
Bên cạnh có tiểu nhị của Tụ Bảo Lâu đi lên phía trước nói.
Một vạn ngân tệ cũng không phải giá thấp, nhất định phải cẩn thận xác nhận một chút.
- Chỉ 1 vạn ngân tệ mà thôi, rất tiện nghi rồi, chọn cái này đi.
Cát Châu trang bức lấy ra một tờ ngân phiếu 1 vạn lượng, tiêu sái nói.
- Vâng khách quân, không biết có khai bảo tại hiện trường luôn không?
- Còn phải hỏi sao? Đương nhiên làm rồi!
Tựa hồ Cát Châu rất có lòng tin với món đồ vật mà mình chọn, nói ra không chút do dự nào.
Trước mắt bao người, lúc này tiểu nhị giao đồ vật kia cho khai bảo đại sư của Tụ Bảo Lâu đang ở bên cạnh.
Phần phật một tiếng, nguyên bản tất cả mọi người đang vây quanh bàn gỗ, thoáng cái đã vây quanh khai bảo đại sư.
Vị khai bảo đại sư này là một lão đầu hơn 60 tuổi, đã khai bảo hơn 10 năm, thủ pháp cực kỳ vững vàng.
Chỉ thấy hắn cầm lấy Khai Bảo Đao, nhanh chóng giơ tay chém xuống.
Răng rắc!
Tiếng đá tróc ra thanh thúy truyền đến, tất cả mọi người nín thở chăm chú nhìn không chớp mắt đồ vật trong tay lão giả.
Chỉ thấy từng mảnh đá mỏng không ngừng rớt xuống, trong hóa thách lộ ra một tia sáng.
- Có gì kìa, quả nhiên là có vật.
Nhất thời có người hét lên.
Theo đá mỏng tróc xuống, không bao lâu sau, một viên ngọc châu chừng quả nhãn hiện ra ở trước mặt mọi người.
Ngọc châu ước chừng to bằng trái nhãn, toàn thân là một màu xanh biếc, chôn vùi vô số năm ở dưới đất vậy mà không có chút tổn hại nào, như cũ sáng ngời.
- Đây là bảo vật gì?
Đoàn người nghĩ không ra nhưng có thể biết đây tuyệt đối là bảo vật không tầm thường.
Ngay cả trong gia tộc Cát Châu chuyên môn kinh doanh ngọc thạch cũng có chút nghi hoặc.
Bởi vì ngay cả hắn cũng không nhìn ra lai lịch của ngọc châu này.
- Mau để cho Dương đại sư của Tụ Bảo Lâu giám định một tý.
- Đúng đúng, để Dương đại sư giám định một tý.
Dương đại sư là Giám Bảo đại sư nổi danh nhất Tụ Bảo Lâu, chỉ cần đồ vật vào tay hắn, trên cơ bản không thể không biết được công hiệu, ở vương đô thanh danh rất lớn.
Không cần người khác nói thì Lâu quản sự cũng đã mời Dương đại sư qua.
Dương đại sư là một lão giả tóc hoa râm, rất có phong phạm cao nhân đắc đạo, hắn tiếp nhận ngọc châu, quan sát tỉ mỉ, đồng thời đưa một ít chân khí vào để thăm dò.
- Chúc mừng Cát thiếu gia, mặc dù ngọc châu này không phải chân bảo gì, nhưng vật này chính là Mị Ngọc cực kỳ hiếm thấy, đeo ở trên người chẳng những có hiệu quả tẩm bổ thân thể mà còn có thể làm ấm tinh thần võ giả, tiêu trừ mệt nhọc, giá trị không thua gì bảo binh nhị phẩm.
Dương đại sư vừa cười vừa nói, thả ngọc châu vào trong tay Cát Châu.
- Mị Ngọc?
Ánh mắt Cát Châu lóe sáng.
Hắn nghe nói qua loại bảo ngọc này có xuất xứ từ sâu trong lòng đất, tồn thế rất thưa thớt.
- Không biết một viên Mị Ngọc có giá trị bao nhiêu?
Cát Châu nhịn không được hỏi.
Dương đại sư trầm ngâm chốc lát, nói:
- Nếu để cho lão đủ nhận định mà nói, không sai biệt lắm trên dưới 5 vạn ngân tệ!
- Hí!
- 1 vạn cược thành 5 vạn, đây chính là gấp 5 lần.
- Cát huynh không hổ chuyên làm sinh ý ngọc thạch, ánh mắt này cũng quá tốt rồi.
Đoàn người cực kỳ kích động.
- Không biết Cát thiếu gia có đồng ý bán viên Mị Ngọc này không? Ta nguyện ý ra giá 5 vạn ngân tệ mua nó.
Một gã phú thương bụng phệ chen đến nói.
- Ha hả, Bản thiếu là loại người thiếu 5 vạn ngân tệ sao?
Cát Châu liếc phú thương một cái, sau đó ánh mắt chuyển hướng nhìn Nhan Như Ngọc, lộ ra nụ cười tự cho là tiêu sái, thản nhiên nói:
- Mỹ ngọc tự nhiên phải xứng mỹ nhân thì mới có thể tôn lên giá trị của nó, vì vậy tại hạ muốn mang viên ngọc này tặng cho Nhan Như Ngọc tiểu thư, hy vọng Nhan Như Ngọc tiểu thư sẽ nhận tấm lòng thành của tại hạ.
Tặng cho Nhan Như Ngọc?
Đám người Liên Bằng biến sắc.
Thủ bút của Cát Châu này thật lớn!
5 vạn cũng không phải số lượng nhỏ, huống chi Cát Châu đưa ra không chỉ 5 vạn ngân tệ, mà là một viên Mị Ngọc truyền thừa từ thời đại Thượng cổ.
- Viên ngọc châu này, bổn tiểu thư xác thực rất ưa thích, trước ở đây cám ơn Cát thiếu.
Nhan Như Ngọc cười mỉm, như bách hoa thịnh phóng, xinh đẹp động lòng người, làm cho toàn bộ đại sảnh như ảm đạm đi một phần.
- Ha ha, đau có đâu có, có thể tặng mỹ ngọc cho Nhan tiểu thư chính là phúc khí của bản thiếu.
Ánh mắt Cát Châu sáng lên, cười ha hả.
Trước kia vì truy cầu Nhan Như Ngọc hắn đã từng đưa cho nàng không ít đồ nhưng đối phương đều không nhận.
Hôm nay vậy mà nhận lấy Mị Ngọc của mình, điều này làm cho Cát Châu cảm thấy hưng phấn tột đỉnh.
Có thể dùng mỹ ngọc để khiến mỹ nhân vui vẻ, không có gì hưng phấn bằng việc này.