- Oành!
Nhạc Lãnh Thiện trực tiếp hóa thành một đạo lưu quang, trong nháy mắt vọt tới Tần Trần.
- Không được, Trần thiếu cẩn thận.
Mọi người đều kinh hô, đua nhau đánh tới.
- Tiểu tử, chính là ngươi phá hủy đại sự của lão phu. Ngày hôm nay giết ngươi trước hết rồi nói sau.
Nhạc Lãnh Thiện liếc mắt đám người Lưu Thái phía sau lưng vừa kinh vừa nộ vọt tới, dữ tợn lên tiếng, sắc mặt điên cuồng, một trảo vồ tới đỉnh đầu Tần Trần.
Trong lòng Tần Trần đột nhiên dâng lên cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, trên người nổi da gà dựng lên.
Giờ khắc này, hắn cảm nhận được tử vong uy hiếp, hay nói cách khác, Nhạc Lãnh Thiện này có đủ thực lực đánh chết hắn.
Ngẫm lại cũng thế, Nhạc Lãnh Thiện sau khi ma hóa là nhân vật có thế giao thủ cùng Lưu Thái, thực lực tới gần Vũ Vương trung kỳ, bản thân mình dù có mạnh mấy đi nữa cũng chỉ là Vũ Tôn.
Vũ Tôn và Vũ Vương tựa như một cái hào rộng không thể vượt qua, chỉ có thể kéo vào, nhưng không cách nào vượt qua.
Trước đó có thể đánh chết Lãnh Phá Công chỉ bởi vì Lãnh Phá Công thân bị trọng thương, thực lực mười không còn ba, huống chi Nhạc Lãnh Thiện bản thân còn mạnh hơn Nhạc Lãnh Thiện.
- Phệ khí nghĩ, hỏa luyện trùng, đi!
Khoát tay, phi trùng chi chít đầy trời như à hóa thành hai mảnh u ám, thôn phệ tới Nhạc Lãnh Thiện.
Những hỏa luyện trùng và phệ khí nghĩ này trong hồ lô màu đen, mỗi ngày tiếp thụ Tần Trần bổ dưỡng chân lực càng thêm hùng tráng, trước đó thôn phệ tay cụt của Lãnh Phá Công, khí tức trên người cũng có tăng trưởng một chút.
Thế nhưng đối mặt cường giả như Nhạc Lãnh Thiện vẫn không thể làm gì được.
- Cút ngay!
Oành!
Ma khí màu đen trên người Nhạc Lãnh Thiện tỏa ra, tạo thành một cổ sóng xung kích to lớn, những phệ khí nghĩ và hỏa luyện trùng thậm chí còn chưa tới gần đã bị chấn bay ra ngoài, từng con chóng mặt như là uống say.
- Hả?
Nhạc Lãnh Thiện cau mày, mặt lộ vẻ kinh ngạc, đám phi trùng này rốt cuộc là quái vật gì? Với tu vị hiện tại của hắn, Vũ Vương sơ kỳ bình thường sẽ bị hắn chấn thương, thế nhưng đám phi trùng này thân thể mạnh đáng sợ, không ngờ vẫn chưa bỏ mình.
Nhưng sau khi kinh ngạc, Nhạc Lãnh Thiện lập tức thu liễm tâm tư, tất cả chú ý đều tập trung vào trên người Tần Trần.
Việc cấp bách là giết chết tiểu tử này trước tiên, khiến cho bố cục nhiều năm của hắn thất bại trong gang tấc.
Tần Trần cũng không trông cậy vào phệ khí nghĩ và hỏa luyện trùng có thể đưa đến bao nhiêu tác dụng, nháy mắt phóng thích ra hai đại linh trùng, trong tay Tần Trần xuất hiện một chiếc gương cổ, Cửu Tinh Thần Đế quyết chân lực trong cơ thể, không tiếc mạng quán thâu vào trong đó.
- Ông!
Trên cổ kính đột nhiên sáng lên ánh sáng sáng chói, trong khoảnh khắc đó, một cổ khí thế mênh mông hùng hậu nhắm khóa mục tiêu Nhạc Lãnh Thiện, trước mắt bao người, trong cổ kính có một đạo quang trụ màu trắng thánh khiết phóng lên cao, điên cuồng nện lên người Nhạc Lãnh Thiện.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đầy trời bạch quang, ẩn chứa uy áp thần thánh vô tận, ma khí màu đen xung kích trên người Nhạc Lãnh Thiện liểng xiểng, bị bỏng giữa hư không .
- A!
Trong đó một đạo bạch quang trực tiếp đánh vào mặt Nhạc Lãnh Thiện, Nhạc Lãnh Thiện lập tức kêu thảm một tiếng, trên mặt phát ra tiếng vang lẹt rẹt, khuôn mặt vặn vẹo như bị cường toan ăn mòn.
Đây là thứ quỷ gì?
Đau đớn kịch liệt khiến bộ mặt của Nhạc Lãnh Thiện trở nên dữ tợn, thê lương rống giận.
Hắn chẳng thể nghĩ tới Tần Trần một Vũ Tôn nho nhỏ lại có thể thương tổn tới hắn.
- Quả nhiên là ma đạo khí tức.
Ánh mắt Tần Trần u lãnh, cổ kính màu trắng trong tay hắn, chính là ly khám thánh kinh lúc trước có được từ trong tay phó hội trường Lưu Trạch cốc phong thương hội, đặc biệt nhằm vào khí tức ma đạo.
Trong ly khám thánh kinh ẩn chứa một lượng lớn cấm chế, hiển nhiên là một viễn cổ trọng bảo, kèm theo Tần Trần đề thăng thực lực, cấm chế trong đó cũng bị Tần Trần không ngừng mở ra, càng thêm phát giác sức mạnh của vật này.
Chỉ có điều, khí tức của ly khám thánh kinh quá mức thần thánh, đặc biệt nhằm vào khí tức ma đạo, với thực lực bây giờ của Tần Trần, cho dù thôi thúc cũng rất khó bị thương Vũ Vương, thậm chí không như thôi thúc ý chí võ đạo tinh thạch mà hình thành công kích, vì thế trước đó vẫn chưa thi triển ra đối phó Lãnh Phá Công.
Nhưng Nhạc Lãnh Thiện khác biệt, hắn tu luyện ma công, khí tức âm lãnh, ly khám thánh kinh khắc chế, vì thế Tần Trần liền phát huy ra ngay lập tức.
Xuy xuy xuy!
Một lượng lớn thánh khiết quang trụ không ngừng đánh Nhạc Lãnh Thiện, liên tiếp gây tổn thương trên người hắn.
- Đáng ghét, tiểu tử, ta muốn ngươi chết!
Cố nén đau nhức kịch liệt, Nhạc Lãnh Thiện nổi giận gầm lên một tiếng, một trảo đánh vào đỉnh đầu Tần Trần.
- Dị ma khải giáp!
Trên người Tần Trần, khải giáp màu đen hiện lên, tỏa ra ánh sáng lung linh, đồng thời bất diệt Thánh thể trong phút chốc bị hắn thôi thúc đến mức tận cùng.
Đùng!
Dường như kinh thiên động địa vậy, thân thể Tần Trần bị đánh nằm bẹp dưới đất, hai chân lâm vào trong nham thạch, cả người sắc mặt tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi.
Thế nhưng thủ trảo của Nhạc Lãnh Thiện vẫn cứ ở chỗ cách một long tay trên đỉnh đầu hắn, cứ như thế thẳng thừng ngừng lại, bị dị ma khải giáp cản trở, không có cách nào đâm vào sọ đầu của hắn.
Sắc mặt Nhạc Lãnh Thiện kinh hãi, làm sao có thể, Huyết Ma thần trảo của hắn ngay cả một khối huyền thiết cũng có thể xé nát, bình thường Vũ Vương sơ kỳ chưa chắc đã có thể đỡ được, nhất định phải Huyết Tiên bán bộ, nhưng Tần Trần là một Vũ Tôn mà chặn được sao?
- Lão phu cũng không tin!
Trên người ma khí càng sâu, Nhạc Lãnh Thiện dữ tợn rống lớn, đôi tròng mắt biến thành màu đỏ tươi, giống như hai vòng huyết nguyệt, thôn phệ hết thảy.
Oành!
Trên năm ngón tay, huyết sắc quang mang tăng vọt, muốn tiếp tục đâm vào đầu Tần Trần.
Nhưng Tần Trần sao có thể cho đối phương cơ hội đó?
Trong nháy mắt dị ma khải giáp chặn công kích của đối phương, lục giai đỉnh phong, tinh thần lực tiếp cận Vũ Vương đã tịch cuốn ra ngoài.
- Huyễn Cấm Tù Lung!
Ông!
Nhạc Lãnh Thiện chỉ cảm thấy cả người lạnh lùng, khí tức trên người trở nên cứng lại.
- Thanh Liên Yêu hỏa!
Còn chưa kịp phản ứng rốt cuộc xảy ra chuyện gì, trên người Tần Trần từng đóa liên hoa hỏa diễm màu xanh đột nhiên tăng vọt, một đóa màu xanh luyện hóa nở rộ, nháy mắt bao phủ Nhạc Lãnh Thiện vào trong đó.
Hỏa diễm này mạnh đến đáng sợ, chỉ nghe được tiếng xèo xèo không ngừng vang lên, hắc sắc ma khí trên người Nhạc Lãnh Thiện bị thiêu cháy không ngừng.
Nhạc Lãnh Thiện vừa sợ vừa giận, trên người tiểu tử này rốt cuộc còn có bao nhiêu lá bài tẩy?
Cố nén hỏa diễm thiêu đốt thân thể đau đớn kịch liệt, năm ngón tay Nhạc Lãnh Thiện chợt rơi xuống, oành, uy áp kinh khủng càn quét, gắt gao bao phủ ở Tần Trần, cấm cố hắn ở tại chỗ, không để cho hắn cơ hội chạy trốn nào.
- Lôi đình huyết mạch... Huyết Mạch chi quang!
Bùm bùm!
Khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, trên người Tần Trần trong nháy mắt hiện lên lôi quang, bàn tay của Nhạc Lãnh Thiện chỉ cảm thấy bị Lôi Điện chi quang tê dại, ngay sau đó bàn tay không còn, dĩ nhiên không thấy bóng dáng của Tần Trần.
- Xùy!
Dưới chân Tần Trần đạp lôi quang như một tia chớp, trong nháy mắt xuất hiện ở ngoài mấy chục thước, chỉ lưu lại tại chỗ một đạo tàn ảnh.
Làm sao có thể? Nhạc Lãnh Thiện vừa kinh vừa nộ vạn phần, trong khi khí tức của mình làm kinh sợ, Tần Trần vẫn có thể đào thoát?
Trên không trung, điên cuồng đập tới đám người Lưu Thái cũng đều nhìn ngẩn cả người ra.
Liên tiếp giao thủ, nhanh đến mức khiến người ta hoa cả mắt, thậm chí phản ứng không kịp nữa.