Vũ Thần Chúa Tể

Chương 857: Khu thể ma đạo

Chương Trước Chương Tiếp

- Yến Vô Cực, ngươi...

Ngô Thành Phong vừa kinh vừa nộ nhìn Yến Vô Cực, trong con ngươi dần hiện ra vẻ mặt khó tin.

Ánh mắt Yến Vô Cực lạnh như băng, hung hăng ném Ngô Thành Phong tới phía Lưu Thái, rồi sau đó, vù, trong tay hắn xuất hiện một phù lục như hư cô, một cổ Không Gian Chi Lực vô hình trong nháy mắt bao phủ lấy hắn.

Cả người dường như muốn trốn vào hư không.

- Không Gian Phù Lục?

Lưu Thái ngưng tụ ánh mắt.

Không Gian Phù Lục là một loại phù lục đào sinh cực kỳ đáng sợ, độn không phù bình thường căn bản không thể nào kích hoạt trước mặt Vũ Vương trung kỳ, thế nhưng Không Gian Phù Lục một khi kích hoạt, ngay cả hắn cũng không thể ngăn trở.

- Chết!

Một quyền đánh bay Ngô Thành Phong ra ngoài, Lưu Thái nổi giận gầm lên một tiếng, trên người Huyết Mạch Chi Lực càng sâu, tạo thành một con hư ảnh mãnh hổ to lớn, điên cuồng cắn xé tới Yến Vô Cực.

Oành!

Giờ khắc này, hắn ngay cả thể nội tinh huyết cũng bắt đầu cháy rừng rực, tu vi thất giai trung kỳ, thi triển không quản tới hết thảy, trong nháy mắt Yến Vô Cực sắp biến mất, hư ảnh mãnh hổ chợt cắn vào người của Yến Vô Cực.

Lực lượng kinh khủng kia xuyên thấu Không Gian Chi Lực, đi thẳng tới bên ngoài thân Yến Vô Cực.

- A!

Yến Vô Cực kêu thảm một tiếng, trên người trong nháy mắt xuất hiện mấy lỗ máu, phun phun ra một ngụm máu tươi.

Thế nhưng Không Gian Phù Lục cuối cùng vẫn bị thúc giục, quang ảnh chớp động, Yến Vô Cực biến mất trong nháy mắt ngay tại chỗ.

- Đáng ghét, không ngờ lại để cho hắn chạy?

Sắc mặt Lưu Thái tái xanh, Không Gian Phù Lục chính là lợi dụng Không Gian Chi Lực để bỏ chạy, trừ khi cường giả Vũ Hoàng bát giai có cảm giác không gian ở đây, nếu không căn bản không thể nào phân biệt đối phương rốt cuộc tháo chạy theo hướng nào.

Không biết Đạo Trần thiếu có trách mắng bản thân mình làm việc bất lợi hay không, tuy hắn toàn lực xuất thủ, cuối cùng làm trọng thương Yến Vô Cực, nhưng không thể bảo đảm hắn nhất định sẽ chết.

Dù sao Yến Vô Cực cũng là Vũ Vương, sinh mệnh lực cực kỳ ngoan cường.

Sau cơn phẫn nộ, Lưu Thái đã đưa mắt vào trên người Nhạc Lãnh Thiện của Quy Nguyên Tông.

Giờ này, tứ đại cao thủ Vũ Vương Lãnh gia liên minh chỉ còn lại một mình Nhạc Lãnh Thiện rồi.

Những người khác chết thì chết, chạy đã chạy, thương thì thương, không một may mắn còn sống sót.

- Rầm rầm rầm!

Trên bầu trời, một mình Nhạc Lãnh Thiện độc chiến ba đại cao thủ Trác Thanh Phong, không ngờ không hề yếu thế chút nào.

- Thực lực của Nhạc Lãnh Thiện vượt ra khỏi tưởng tượng a, so sánh với Yến Vô Cực chỉ mạnh không yếu, hẳn là Vũ Vương sơ kỳ đỉnh phong.

Ánh mắt của Lưu Thái ngưng tụ lại, thực lực của đối phương đã vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn.

Bất quá, giờ này Lãnh gia liên minh còn sống chiến đấu chỉ còn lại một mình Nhạc Lãnh Thiện, có năng lực lật ra bọt sóng gì?

Thân hình thoắt một cái, Lưu Thái bay thẳng đến Nhạc Lãnh Thiện đấm ra một quyền, Gờ-Rào...., quyền phong kích động ác liệt, hóa thành một dòng sông, trong nháy mắt đi tới trước mặt Nhạc Lãnh Thiện.

- Không được!

Nhạc Lãnh Thiện phản thủ ngăn cản, phịch một tiếng, cả người bị đánh bay ra ngoài, khóe miệng tràn ra máu tươi nhè nhẹ.

Vèo!

Thân hình Lưu Thái lại lung lay, xông về Nhạc Lãnh Thiện.

- Người này giao cho ta, các ngươi đi giết Ngô Thành Phong.

Lưu Thái lạnh như băng nói.

Giờ này Ngô Thành Phong hơi thở thoi thóp, chỉ còn lại một hơi, đám người Trác Thanh Phong thuận tay là có thể đánh chết.

Đồng thời Lưu Thái đánh tới Nhạc Lãnh Thiện 7, 8 quyền.

- Ông!

Trên người Nhạc Lãnh Thiện nháy mắt tràn ngập ra một đạo khí tức quỷ dị, như là trong thân thể có cấm chế gì bị đánh vỡ vậy, đôi mắt trở nên có chút tà ý, âm lãnh.

Rầm rầm rầm!

Mà lúc này, công kích của Lưu Thái đến rồi, mỗi một quyền rơi xuống, Nhạc Lãnh Thiện liền ngã bay ra hơn mười mét, 7, 8 quyền rơi xuống, một ngụm máu tươi trực tiếp phun ra, nhưng chưa hề có đáng ngại gì.

- Hả? Không ngờ lại không chết?

Lưu Thái ngẩn ra.

- Hô!

Mà lúc này, Nhạc Lãnh Thiện trong nháy mắt hóa thành một cái bóng mờ, đi tới trước người Ngô Thành Phong.

- Nhạc Tông chủ, cứu ta!

Ngô Thành Phong hơi thở thoi thóp, bụng lỗ máu, thảm thiết vô cùng, máu tươi không ngừng chảy ra, mong mỏi nhìn Nhạc Lãnh Thiện, trong con ngươi tràn đầy dục vọng cầu sinh.

- Tốt!

Nhạc Lãnh Thiện cười gằn một tiếng, thanh âm kia quỷ dị lạnh như băgn, phảng phất như chỉ giáp hoa động pha lê khiến cho người ta cực kỳ khó chịu, rồi sau đó mọi người kinh hãi nhìn thấy Nhạc Lãnh Thiện đột nhiên dò tay phải ra, năm ngón tay xòe ra, thổi phù một tiếng, trực tiếp chụp vào trong đầu Ngô Thành Phong.

- Là huyết đại pháp!

Nhạc Lãnh Thiện hô to một tiếng, hai tròng mắt đỏ tươi, từng tia tia khí lưu màu đen từ trên người hắn quanh quẩn ra, bò lên trên gương mặt của hắn, cả người trong nháy mắt như biến thành một Ma Nhân.

- A a a a a...

Dưới năm ngón tay hắn, Ngô Thành Phong thê thảm kêu to lên, cặp mắt trở nên trắng, con ngươi điên cuồng chấn động, từng tia tia máu tươi từ sọ đầu của hắn trong nháy mắt tràn vào tay phải Nhạc Lãnh Thiện, cuối cùng tiến vào trong cơ thể Nhạc Lãnh Thiện.

Vẻn vẹn một hơi thở, Ngô Thành Phong đã trở thành một khối thây khô, cả người khô quắt, trong cơ thể máu tươi chảy hết.

- Ha ha ha, thật là sảng khoái a!

Tay phải quăng thi thể của Ngô Thành Phong bay ra, Nhạc Lãnh Thiện liếm liếm đầu lưỡi, khí tức trên người tăng vọt một đoạn, trên mặt bị ma khí màu huyết hắc quanh quẩn, cả người trở nên tà ý vạn phần, giống như ma quỷ.

- Chuyện này...

Mọi người đều bị hết thảy tình cảnh trước mắt làm cho cả kinh đến ngây người.

Đường đường Quy Nguyên Tông tông chủ Nhạc Lãnh Thiện, không ngờ lại tu luyện ma công như thế.

- Chỉ bằng mấy người các ngươi cũng muốn giết lão phu?

Da thịt trên mặt Nhạc Lãnh Thiện vặn vẹo, biến thành một lão đầu già nua hơn, khuôn mặt gầy, phảng phất như như khô lâu vậy, cười ha ha ha trông thật quái dị.

- Các hạ rốt cuộc là người nào?

Ánh mắt Lưu Thái ngưng tụ, người này bộ dáng không giống như Nhạc Lãnh Thiện, huống chi Quy Nguyên Tông cũng không có dạng ma công này!

- Lão phu là ai? Lão phu chính là Nhạc Lãnh Thiện!

Nhạc Lãnh Thiện cười gằn nói.

- Hừ, giả thần giả quỷ, chết!

Lưu Thái gầm lên một tiếng, đánh tới một quyền, quản hắn là cái khỉ gió gì, giết rồi nói sau.

Giờ này khắc này, Lưu Thái cũng hiểu rõ ra, khó trách trước đó Trần thiếu nói mình tẩu hỏa nhập ma là bởi vì hấp thu chân nguyên âm lãnh.

Hiện tại xem ra, nơi đóng quân của Quy Nguyên Tôngđích thật là có chuyện rồi.

- Ma đạo khu thể!

Nhạc Lãnh Thiện quát một tiếng dữ tợn, ma khí trên người càng sâu, từng đạo hắc sắc ma khí quanh quẩn trên người hắn, hữu quyền trong nháy mắt đụng vào công kích của Lưu Thái.

Ầm!

Hai cổ quyền uy kinh khủng va chạm nhau, Nhạc Lãnh Thiện bay ra ngoài, sắc mặt hơi lộ ra tái nhợt, nhưng cũng không lo ngại, nhìn lại Lưu Thái cũng hơi hơi lui về sau một bước.

- Hả?

Trên mặt Lưu Thái lộ ra một chút ngưng trọng, Nhạc Lãnh Thiện rõ ràng chỉ là Vũ Vương sơ kỳ đỉnh phong, nhưng sau khi thôn phệ tinh huyết của Ngô Thành Phong thì thực lực đề thăng không chỉ một lần.

- Đồng loạt ra tay, giết hắn đi!

Hừ lạnh một tiếng, Lưu Thái nói với đám người Phó Tinh Thành.

Bọn họ lỡ có bảy đại cường giả Vũ Vương, Lưu Thái không tin bảy bọn họ mà không giết được một mình Nhạc Lãnh Thiện.

- Giết!

Phó Tinh Thành là người đầu tiên xuất thủ, oành, trên trường thương màu đen tinh quang rực rỡ, một thương đâm tới Nhạc Lãnh Thiện.

Ngay sau đó, năm người Mạc Thiên Minh, Lưu Huyền Duệ, Trác Thanh Phong cũng đồng thời xuất thủ.

Ầm ầm!

Bảy đại cao thủ Vũ Vương đồng thời xuất thủ, đáng sợ biết bao? Vẻn vẹn trong khoảnh khắc đó, Nhạc Lãnh Thiện lại lần nữa bị thương nặng hộc máu, bay ngược ra ngoài.

- Đáng ghét a!

Ánh mắt Nhạc Lãnh Thiện dữ tợn, nếu chỉ có một mình Lưu Thái, có thể hắn còn thực lực đánh một trận, nhưng bảy đại Vũ Vương liên thủ, cho dù hắn có mạnh mấy đi nữa e rằng cũng khó thoát khỏi cái chết.

- Bạch!

Trong lúc điên cuồng lui về sau, ánh mắt Nhạc Lãnh Thiện rơi xuống trên người Tần Trần.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (1)