Lãnh Phá Công liên tục huy động bàn tay, đánh văng phệ khí nghĩ và hỏa luyện trùng, trong khoảnh khắc đó liền đi tới trước mặt Tần Trần, vết thương trên người điên cuồng trào máu nhưng hắn không hề hay biết, trong lòng chỉ có một ý niệm, ấy chính là bắt sống Tần Trần.
- Tinh Thần Phong Bạo!
- Huyễn Cấm Tù Lung!
Trong tích tắc Lãnh Phá Công đánh tới, Tần Trần đột nhiên cười lạnh, giữa chân mày sớm đã vận sức chờ phát động hai đạo tinh thần xung kích, trong nháy mắt càn quét ra.
Nhanh, quá nhanh.
Tần Trần nhìn như khinh thường, nhưng kì thực sớm đã hết sức chăm chú, tinh thần lực trong đầu đang ngưng tụ tại tinh thần bí pháp, đạt đến một trạng thái trước nay chưa có, hai đạo tinh thần lực xung kích giống như hư quang lóe lên một cái, liền tiến vào đầu chân mày Lãnh Phá Công.
Lãnh Phá Công trong đầu óc vừa choáng, thân thể giống như là bị kéo vào Thâm Uyên vô tận, trong nháy mắt biến trở nên một phiến lạnh như băng.
Không được!
Trong lòng Lãnh Phá Công kinh hãi, trong cơ thể tinh huyết thiêu đốt, cứng rắn khiến cho mình tỉnh táo lại, nhưng tích tắc hắn thanh tỉnh, Tần Trần công kích đến đây, một đạo kiếm quang thoáng hiện trước mắt của hắn.
Kiếm khí sắc bén tựa như một vệt ánh sáng đâm vào cổ họng của hắn.
Một kiếm này, Tần Trần thúc giục ý chí võ đạo trong đầu hấp thu đế vương tinh thạch ngưng luyện thành, gia trì trên thân kiếm, mạnh đến khó tin.
Sắc mặt Lãnh Phá Công đại biến, nổi giận gầm lên một tiếng, tay phải vỗ ra, cường thế đánh tới thân thần bí tú kiếm.
- Bạch!
Bàn tay Lãnh Phá Công vừa đập xuống, cổ tay Tần Trần rung lên, chuyển động thần bí tú kiếm một cái, thân kiếm biến thành kiếm phong, lao tới phía trước.
Phốc phốc!
Kiếm phong theo hộ thể chân nguyên bên ngoài thân Lãnh Phá Công đâm vào, trong nháy mắt gọt bay tay phải của Lãnh Phá Công.
- A!
Lãnh Phá Công kêu thảm, cánh tay phải máu tươi cuồng phun, bộ mặt dữ tợn, trong cơn đau nhức kịch liệt vội vàng muốn thu hồi cánh tay cụt của mình lại.
Thế nhưng một lượng lớn hỏa luyện trùng đã sớm mãnh liệt cuộn trào, tạch tạch tạch, vẻn vẹn trong nháy mắt, cánh tay phải của Lãnh Phá Công đã bị một lượng lớn hỏa luyện trùng gặm nhắm trở thành hư vô.
- Tay của ta!
Lãnh Phá Công miệng hét thảm một tiếng, cánh tay gãy đi còn có thể nối lại, nhưng hiện tại cánh tay cũng bị mất, sau này hắn chỉ có thể trở thành một người cụt một tay.
Vừa kinh vừa nộ, Lãnh Phá Công lập tức ngăn lại huyết mạch cánh tay, phòng ngừa mất máu tươi.
Tay phải của hắn xem như phế hoàn toàn rồi!
Một chiêu trúng đích, Tần Trần vẫn chưa lui về sau, ngược lại ra tay nữa, thần bí tú kiếm trong tay đột nhiên tỏa ra hà quang rực rỡ, ý chí kết tinh trong cơ thể lại lần nữa thôi thúc, từng đạo kiếm khí trong nháy mắt phóng lên cao, tạo thành một phiến kiếm khí triều dâng.
- Rào rào!
Kiếm khí bắt đầu khởi động như sóng lớn vậy, đánh tới Lãnh Phá Công.
- Đáng ghét! Ta chính là Vũ Vương sơ kỳ, làm sao có thể bại bởi một tiểu bối Vũ Tôn?
Lãnh Phá Công nổi giận gầm lên một tiếng, nội tâm khó có thể tin, đánh ra một quyền, một cổ chân nguyên tuôn ra lấy quả đấm của hắn làm trung tâm, muốn vọt tới Tần Trần.
Đồng thời thân hình lại điên cuồng lui về sau.
Lúc trước bị Mạc Thiên Minh đánh lén thành công, trên người hắn sớm đã bị thương nặng, lại bị Tần Trần đâm trúng ngực, tổn thương tăng thêm tổn thương, lúc trước tức thì bị chặt đứt một tay, vốn là mười thành thực lực, ngay cả một hai phần cũng không phát huy ra được.
Hắn biết nếu như không lui về sau, ở trong tay tiểu tử quỷ dị này nói không chừng thật sự sẽ lật thuyền trong mương.
- Ha ha, muốn chạy trốn?
Ánh mắt Tần Trần ngưng tụ, thúc ý chí kết tinh trong cơ thể, trên kiếm quang nổ bắn ra khí tức càng thêm rực rỡ, đánh nát chân nguyên của Lãnh Phá Công trong nháy mắt.
Nếu như Lãnh Phá Công trong trạng thái toàn thịnh, Tần Trần cho dù có mạnh mấy cũng không thể chém nát chân nguyên của một vị Vũ Vương sơ kỳ đỉnh phong, thế nhưng thời khắc này Lãnh Phá Công đã sớm bị thương nặng, như thế nào có thể đỡ nổi một kiếm ẩn chứa ý chí kết tinh của Tần Trần?
Oành, một kiếm vỡ vụn chân nguyên của Lãnh Phá Công, Tần Trần thôi thúc Ngự Kiếm Thuật, thần bí tú kiếm trong tay bay ra như chớp giật.
- Chặn cho ta.
Lãnh Phá Công biểu tình vừa kinh vừa nộ, giờ này khắc này, trong lòng hắn không còn có bất kỳ ý khuất nhục, chỉ có một có ý nghĩ chính là sống sót.
Tay trái bạo phát ra hồng quang kinh người, như là mặt trời chói chang, một quyền ngăn thần bí tú kiếmlại.
Cuối cùng cũng chặn.
Trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm, Lãnh Phá Công lùi gấp thân hình, hắn vào giờ phút này không còn có dũng khí giao thủ cùng Tần Trần, chỉ muốn chạy khỏi nơi này.
Chỉ có điều tảng đá trong lòng hắn còn chưa kịp rơi xuống hoàn toàn.
Bạch!
Thần bí tú kiếm bị đánh bay ở giữa không trung ấy đột nhiên quay lại, chém mạnh xuống cánh tay trái của hắn.
- Cái gì?
Lãnh Phá Công hiển nhiên không ngờ tới Tần Trần còn có một chiêu như vậy, trong cơ ndưới sự kinh hãi, căn bản phản ứng không kịp nữa, thổi phù một tiếng, tay trái của hắn, cũng bị trong nháy mắt chém xuống, máu tươi rơi vãi trời cao.
- A!
Trong tiếng kêu thê lương thảm thiết, một lượng lớn hỏa luyện trùng điên cuồng vọt tới, cũng thôn phệ cánh tay trái của Lãnh Phá Công hầu như không còn, toàn thân Lãnh Phá Công mất hết song chưởng, trở thành một phế nhân, trong cơn kinh khủng, hắn điên cuồng lui về sau.
- Lãnh Phá Công, ngươi còn muốn trốn nơi nào?
Thanh âm lạnh như băng vang lên, Mạc Thiên Minh chẳng biết lúc nào xuất hiện ở sau lưng Lãnh Phá Công, vỗ ra một chưởng.
Ầm!
Thân thể Lãnh Phá Công chấn động mãnh liệt, hộ thể chân nguyên trên người chia năm xẻ bảy, cả người trông giống như cái túi rách vậy, bị đánh bay ra ngoài, máu tươi bắn tung tóe, ngũ tạng lục phủ trong cơ thể tất cả đều nát vụn, ngã xuống phía Tần Trần.
- Hắc Nô, đây là kẻ thù của Nguyên gia ngươi, lẽ ra tự ngươi hiểu biết.
Lật bàn tay một cái, Tần Trần chụp tới Lãnh Phá Công một chưởng, chân lực Cửu Tinh Thần Đế quyết điên cuồng trào ra, ngăn lại tất cả chân nguyên trong cơ thể Lãnh Phá Công, rồi sau đó trực tiếp đánh bay tới Hắc Nô.
Hắn vốn có thể nhường cho hỏa luyện trùng trực tiếp thôn phệ Lãnh Phá Công, thế nhưng hắn biết một số chuyện nhất định phải do đương sự tự mình lý giải, mới có thể không để lại tiếc nuối.
- Lãnh Phá Công!
Hắc Nô gạt đi máu tươi nơi khóe miệng, đôi mắt đỏ bừng, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, nắm chắc trường thương trong tay, đâm ra ngoài.
- Dừng tay!
Con ngươi của Lãnh Phá Công trợn tròn, bộ mặt vặn vẹo, muốn vùng vẫy, nhưng chân nguyên trong cơ thể bị Tần Trần ngăn lại, điên cuồng vùng vẫy, vừa mới mở được một chút, trường thương ẩn chứa khí tức hàn băng cực hạn đã đi tới trước mặt hắn.
- Không!
Lãnh Phá Công kêu thảm thiết đau đớn, bị đâm xuyên qua thân thể, trường thương bọc lấy lực lượng kinh người. Một tiếng trống vang lên, đâm Lãnh Phá Công lên một bên sơn môn của Lưu Tiên Tông.
Máu tươi nhiễm đỏ vách đá, một đời Vũ Vương, thế gia gia chủ đứng đầu Đại Uy vương triều, Lãnh Phá Công...
Bỏ mình!
Khóe mắt của Hắc Nô chảy xuống huyết lệ!
Trên đường chân trời, mọi người đều kinh sợ, đám người Yến Vô Cực hoảng sợ nhìn tình cảnh này, làm sao cũng không ngờ tới Lãnh Phá Công đường đường Vũ Vương, chẳng những không thể bắt giữ Tần Trần, ngược lại còn bị đối phương đánh chết, là người đầu tiên bỏ mình.
- Đi!
Giờ này khắc này, trong tâm bọn họ chỉ có một ý nghĩ, ấy chính là tháo chạy, rời đi nơi này.
Thế nhưng làm sao bọn Lưu Thái cho đối phương cơ hội đó.
Vừa rồi không thể ngăn lại Lãnh Phá Công, bọn họ đã sớm vừa kinh vừa nộ vạn phần, hiện tại nếu để cho bọn Yến Vô Cực trốn thoát, làm thế nào thông báo với Trần thiếu đây?
- Chết!
Trên người huyết mạch bạo phát đến mức tận cùng, Lưu Thái điên cuồng đánh xuống một quyền.
Một quyền này đánh trúng, cho dù Yến Vô Cực tu vi cao hơn nữa, không chết cũng muốn trọng thương.
Mắt thấy Lưu Thái sắp sửa một quyền oành trên người Yến Vô Cực, ánh mắt của Yến Vô Cực ác liệt, đột nhiên kéo Ngô Thành Phong ở bên cạnh, chắn trước người mình.
Oành!
Lưu Thái đánh vào bụng Ngô Thành Phong một quyền, Ngô Thành Phong trong nháy mắt cả khuôn mặt đều đau đến méo mó, bụng xuất hiện một lổ thủng lớn, máu tươi văng khắp nơi, đập vào mắt kinh tâm.