Vũ Thần Chúa Tể

Chương 854: Liều chết đánh giết

Chương Trước Chương Tiếp

- Muốn đối phó Trần thiếu không dễ dàng như vậy a!

Lưu Thái thần sắc lạnh lùng, trong kiếm khí đầy trời, Vũ Vương trung kỳ thích phóng uy áp hoàn toàn, ầm ầm, kình khí tràn ngập, ngăn cản tầng tầng kiếm quang kia ở ngoài thân, đồng thời đánh ra một quyền.

Grừ...ừ...ừ!

Bên ngoài quyền đột nhiên truyền ra một tiếng long rống hổ gầm, kình khí tràn ngập, chân nguyên bao bọc cuồng bạo, tạo thành một con mãnh hổ gầm thét, nhào tới cắn Yến Vô Cực hung mãnh.

Trên mãnh hổ tán phát uy áp vô tận, từng đạo vầng sáng màu máu giống như tầng tầng đai lụa màu đỏ, sấn thác mãnh hổ ấy giống như thiên thần.

Huyết Mạch Chi Lực của Lưu Thái chính là Thiên Hổ huyết mạch trong truyền thuyết, thuộc loại Huyết Mạch Chi Lực cực kỳ bá đạo.

Thời khắc này toàn lực thi triển ra, trời long đất lở, không thể địch nổi.

- Ngay cả kiếm đạo tinh thạch nổ tung cũng không tổn thương được ngươi?

Yến Vô Cực sợ hãi cả kinh, kiếm đạo tinh thạch là một trong lá bài tẩy của hắn, nổ tung ra, ngay cả Vũ Vương sơ kỳ đỉnh phong đều phải tránh lui ba phần, không thể chống đỡ được.

Nhưng hiện tại Lưu Thái bị kiếm khí bao phủ đầy trời, vậy có thể chém cắt hết thảy kiếm quang sắc bén chém ở trên người hắn, mà ngay cả hộ thể chân nguyên của hắn cũng không thể bổ ra.

- Thất giai trung kỳ, ngươi đột phá thất giai trung kỳ rồi?

Đám người Yến Vô Cực kinh ngạc, cả người lông tơ đều dựng lên.

- Mấy người các ngươi bắt được Tần Trần ấy, ta đến ngăn Lưu Thái lão nhân lại.

Yến Vô Cực nổi giận gầm lên một tiếng, ầm, áo bào trên người rách nát, lộ ra thân thể gầy gò, keng, trong cơ thể hắn, một đạo kiếm đạo chi ý phóng lên cao, tạo thành một thanh kiếm hình quang ảnh hư vô trên đỉnh đầu của hắn.

Kiếm ảnh tràn ngập, mang theo quang vựng màu vàng trùng trùng, chém xuống hư ảnh mãnh hổ cắn xé.

Hậu kiếm huyết mạch!

- Oành!

Cự kiếm hư ảnh và hư ảnh mãnh hổ đụng vào nhau ầm ầm, răng rắc một tiếng, kiếm quang trong nháy mắt xuất hiện vết rạn, ngay sau đó, vết rạn khuếch trương, ầm một tiếng, kiếm hình hư ảnh to lớn chia năm xẻ bảy, hóa thành vô số kiếm khí kích động tứ tán.

Phốc phốc phốc!

Vô số kiếm ý chém xuống sơn môn ở phía dưới, trong nháy mắt nhìn rõ đại trận của Lưu Tiên Tông, lập tức trong tông môn Lưu Tiên Tông tiếng kêu thảm thiết một mảnh, vô số đệ tử kêu rên, bị kiếm quang bắn tung toé chém thành huyết vụ.

Oành Tạch...!

Trong đó một đạo kiếm quang nát vụn trực tiếp bổ vào môn bài của Lưu Tiên Tông, tiếng nổ vang rền vang lên, nham thạch môn bài cao tới hơn mười trượng sụp đổ trong tích tắc, khơi dậy bụi mù đầy trời.

Hư ảnh mãnh hổ ấy đánh tan huyết mạch kiếm quang của Yến Vô Cực, uy thế càng sâu, ngay sau đó một trảo hung hăng vỗ vào ngực của Yến Vô Cực, hộ thể chân nguyên bên ngoài thân Yến Vô Cực chỉ lập lòe vài cái liền sụp đổ, đồng thời cả người điên cuồng bay ra ngoài, há miệng phun ra máu tươi.

Một bên kia, sáu người Lưu Huyền Duệ bị kình khí của kiếm đạo tinh thạch bức lui về phía sau, vội vàng điên cuồng đánh tới ba người Nhạc Lãnh Thiện.

- Lãnh huynh, chúng ta ngăn mấy người này lại đi, ngươi đi giết tiểu tử kia.

Ngô Thành Phong gầm lên một tiếng, nếu như ba người bọn hắn đều bị quấn lấy, như vậy ngày hôm nay hẳn phải chết không nghi ngờ.

Rầm rầm rầm!

Trong tay Ngô Thành Phong nháy mắt xuất hiện một bảo vật, bảo vật ấy lớn lên theo gió, trong nháy mắt hóa thành mấy trượng, hiện lên ở trên đỉnh đầu Ngô Thành Phong, rủ xuống khí tức Hậu Thổ mạnh mẽ.

Khí tức Hậu Thổ vô cùng nặng nề, mỗi một luồng đều nặng tựa vạn cân, điên cuồng đập xuống Lưu Huyền Duệ.

Đùng!

Một lần va chạm, sắc mặt của Lưu Huyền Duệ trắng bệch, hộ thể chân nguyên trên người vang lên kèn kẹt.

Lưu Huyền Duệ dù sao vừa mới đột phá Vũ Vương, nắm giữ đối với hộ thể chân nguyên còn chưa thành thạo, vận dụng lực lượng cũng không linh hoạt như vậy, ở trên lượng chân nguyên cũng có khoảng cách với Ngô Thành Phong.

- Hô!

Ngô Thành Phong biết rõ đạo lý bắt giặc trước bắt vua, thôi thúc mạch máu trong người, đỉnh đầu của hắn mơ hồ có đại sơn phù hiện, kết hợp với bảo vật Hậu Thổ màu đen, một lần nữa đập xuống Lưu Huyền Duệ.

- Bệ hạ cẩn thận.

Thần sắc của Phó Tinh Thành biến đổi, nếu như Lưu Huyền Duệ bị đập trúng lần nữa, chắc chắn sẽ bị thương, trong lúc vừa kinh vừa nộ, trong tay hắn xuất hiện một cây trường thương màu đen, trường thương rung chuyển như Nộ Long ra đầm, nhất thương chỉa vào Hậu Thổ bảo vật màu đen.

Một tiếng trống vang lên, Phó Tinh Thành chỉ cảm thấy hai tay cự chiến, bản thân mình dường như đã đâm trúng một tòa huyền thiết đại sơn, miệng cọp tê dại.

Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, trên trường thương màu đen bắn tung ra quang mang chói mắt, phía trên có tinh thần hiện lên, tinh quang vô tận bao bọc chân nguyên trùng trùng, tại Hậu Thổ bảo vật đánh trúng Lưu Huyền Duệ, trầm trầm đẩy ra.

Lưu Huyền Duệ nắm lấy cơ hội, thân hình thoắt một cái, trong nháy mắt đi tới trước người Ngô Thành Phong, đấm ra một quyền.

- Oành!

Một chiêu này của Lưu Huyền Duệ nhanh như thiểm điện, lại là nén giận xuất thủ, gần như chỉ trong nháy mắt liền đánh vào ngực Ngô Thành Phong, răng rắc, bộ ngực hộ thể chân nguyên hắn xuất hiện vết rạn, một cổ lực lượng kinh người xuyên thấu qua hộ thể chân nguyên, đánh vào trong cơ thể hắn. .

Ngô Thành Phong dù sao cũng là Vũ Vương uy tín lâu năm, cảm giác vô cùng nhạy cảm, thời điểm Lưu Huyền Duệ đấm ra một quyền, lập tức đột nhiên lui về sau.

Ầm!

Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng cũng tránh thoát sát chiêu của Lưu Huyền Duệ, trong chốc lát liền lui ra hơn mười trượng, tránh thoát một cú đánh sát chiêu này.

Sưu sưu sưu!

Cùng lúc đó, một bên kia, ba người Trác Thanh Phong, Nam Cung Ly, Gia Luật Hồng Đào điên cuồng ngăn cản Nhạc Lãnh Thiện và Lãnh Phá Công.

- Đối thủ của các ngươi là ta!

Nhạc Lãnh Thiện cười gằn một tiếng, trong ánh mắt có hào quang kỳ lạ lóe lên, ong ong ong, trong nháy mắt không ngờ lại hóa thành ba đạo thân ảnh, đồng thời đánh về phía ba người Trác Thanh Phong.

- Cái gì? Đây là võ kỹ gì?

Đám người Trác Thanh Phong kinh hãi, trong nháy mắt biến thành ba người, hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của bọn họ.

Rầm rầm rầm!

Trong khoảnh khắc đó, Nhạc Lãnh Thiện với lực một người lại chặn được ba người Trác Thanh Phong.

- Giết!

Lãnh Phá Công từ trong đám người xông ra, trong lòng mừng như điên, thân như thiểm điện, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Tần Trần, hung hăng vồ bắt đến Tần Trần.

- Trần thiếu!

Hắc Nô vừa kinh vừa nộ lên tiếng, hô, trong tay Thiên Ma phiên xuất hiện, vô số ma quang càn quét, bao phủ tới Lãnh Phá Công.

- Chỉ là Vũ Tôn nhỏ nhoi mà cũng dám ngăn trở lão phu, muốn chết.

Lãnh Phá Công dữ tợn gầm lên, trong mắt lóe lên một chút sát khí, một quyền toàn lực đánh ra.

Ầm ầm!

Phía trước Ma Vân bị tảo khai trong nháy mắt, Thiên Ma phiên phát ra tiếng động lẹt rẹt, cơ hồ bị vỡ ra.

- Ha ha ha! Nguyên gia tiểu nhi, ngươi còn muốn báo thù thay Nguyên gia ngươi? Ngày hôm nay chính là ngày chết của ngươi, còn ngươi nữa Tần Trần, chết đi cho ta.

Oành!

Lãnh Phá Công dữ tợn cười to, hai tay lần lượt đánh giết tới Tần Trần và Hắc Nô.

Trong mắt hắn, Tần Trần và Hắc Nô bất quá là hai vị Vũ Tôn, mặc dù bị thương nặng, muốn đánh chết đối phương cũng dễ dàng.

- Chuyện này...

Trong chỗ Lưu Tiên Tông, bọn người Địch Hiên choáng váng.

Từng người một nội tâm kích động, bọn họ đều biết Tần Trần của Ngũ quốc là nhân vật trọng yếu, chỉ cần bắt lấy Tần Trần ấy, đám người Lưu Thái tất nhiên sẽ sợ ném chuột vỡ đồ, không dám quá mức càn rỡ.

Đến lúc đó, chạy khỏi nơi này sẽ không là vọng tưởng.

Trong đầu vội vàng nghĩ xoay chuyển nhanh chóng, Địch Hiên đã quyết định chủ ý, một khi có cơ hội thoát vây, bọn họ lập tức thoát đi Đại Uy vương triều, cơ nghiệp Lưu Tiên Tông cũng không xen vào nữa.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (1)