Vũ Thần Chúa Tể

Chương 852: Ai là con mồi

Chương Trước Chương Tiếp

Giờ khắc này, đám người Lãnh Phá Công đều kinh hãi, từng người tâm thần kịch chấn.

Nếu như nói là một trong ba người đột phá cảnh giới Vũ Vương, bọn họ còn có thể lý giải, nhưng tất cả ba người đều đột phá, cái này căn bản là chuyện không thể xảy ra.

Càng làm cho bọn họ cả kinh là, bọn họ xem như cường giả Vũ Vương uy tín lâu năm, cho dù ba người đột phá Vũ Vương, làm sao có thể giấu giếm được cảm giác của bọn hắn?

Nhìn thấy biểu tình của đám người Lãnh Phá Công, Trác Thanh Phong vui sướng nhoẻn miệng cười, nói:

- Lần này, may mắn có Trần thiếu luyện chế Liễm Tức Đan cho chúng ta, nếu không, muốn giấu được mấy lão già kia thật đúng là không đơn giản.

- Đích xác.

Nam Cung Ly cũng cảm khái.

Vốn bọn họ còn lo lắng, với cảnh giới Vũ Vương của bọn họ, chưa chắc có thực lực ẩn tàng bản thân ở trước mặt bọn Lãnh Phá Công, ai ngờ Tần Trần cho bọn họ Liễm Tức Đan, hiệu quả sẽ tốt như thế, quả thực ngoài ý liệu.

Vì có thể đánh tan Lãnh gia cùng với các đại cao thủ, Tần Trần bỏ ra không ít khổ tâm.

- Tốt, tốt, xem ra các ngươi đã sớm chuẩn bị rồi, năm tên Vũ Vương, lợi hại, nhưng các ngươi cho rằng chỉ bằng năm người các ngươi, chính là đối thủ của chúng ta sao? Qủa thực là nực cười.

Lãnh Phá Công cười lạnh:

- Ngày hôm nay lão phu sắp sửa cho mấy vị nhìn một chút, mặc dù lão phu bị thương nặng nhưng cũng có thể trảm sát mấy vị.

Vừa dứt tiếng nói, Lãnh Phá Công nháy mắt với đám người Yến Vô Cực, rồi sau đó cười giận dữ nói:

- Chư vị, để cho bọn Phó Tinh Thành kiến thức một chút về chênh lệch giữa bọn họ và chúng ta.

Kèm theo là tiếng cười giận dữ, trên người đám người Lãnh Phá Công tất cả đều tán phát ra uy áp kinh khủng, rầm rầm rầm, bốn người thân hình như điện, không ngờ lại chủ động đánh tới đám người Trác Thanh Phong.

- Hả?

Mấy người Trác Thanh Phong cả kinh, không nghĩ tới tình huống như vậy mà đám người Yến Vô Cực vẫn dám chủ động đánh ra.

Đang chuẩn bị ngăn cản.

Sưu sưu sưu!

Bốn người Lãnh Phá Công mắt thấy phải bay đến trước người bọn họ, nhưng trong lúc bất chợt, thân hình chợt nhoáng lên một cái, đồng loạt bắn tới một bên núi rừng xa xa, như là thương lượng xong.

Bọn họ đâu muốn liều mạng cùng đám người Trác Thanh Phong, rõ ràng là giả tá liều mạng danh tiếng, kì thực là muốn thoát khỏi nơi này.

Cũng khó trách bọn họ làm như thế, chuyến này đám người Trác Thanh Phong mai phục sâu như vậy, rõ ràng là một cái bẫy, dù không biết rõ tình huống trước đó, lưu lại chỉ sẽ nguy hiểm hơn.

- Ha ha ha! Đường đường Vô Cực Tông tông chủ, Quy Nguyên Tông tông chủ, Lãnh gia, Ngô gia lão tổ đều là cao thủ Vũ Vương tiếng tăm lừng lẫy vương triều, khó có được mọi người tề tụ một đường, hà cớ gì gấp gáp rời đi như vậy?

Trong lúc bất chợt, một tiếng cười to vang lên.

Xa xa trong rừng núi đột nhiên xuất hiện một đạo nhân ảnh, bóng người này có thân hình nguy nga, quay lưng về phía mặt trời, nhìn không rõ bộ mặt, nhưng cả người vừa xuất hiện dường như một ngọn núi lớn, chụp ra một chưởng tới bốn người Lãnh Phá Công.

- Hả? Người nào? Cuồng vọng!

- Càn rỡ!

- Với lực một người mà cũng muốn ngăn trở chúng ta, cho mình là ai chứ?

Mấy người Yến Vô Cực gầm lên, bị tư thái khinh mạn của đối phương kích thích, đua nhau xuất thủ.

Ầm ầm!

Một tiếng vang thật lớn, thiên địa rúng động.

Ba người Yến Vô Cực xuất thủ, thủ chưởng đụng vào nhau, trong thiên địa kích động chân nguyên kinh người, tạo thành một đạo bình chướng, dưới ba người liên thủ xuất thủ, bình chướng ấy không ngờ lại không nhúc nhích tí nào.

Điều này sao có thể?

Ba người Yến Vô Cực trợn to mắt, mặc dù bọn họ hấp tấp xuất thủ, nhưng dù sao cũng là ba đại Vũ Vương liên thủ, cho dù một vị Vũ Vương sơ kỳ đỉnh phong cũng rất khó ngăn cản, nhưng người trước mặt đây, dùng lực một người chặn lại ba người bọn họ xuất thủ.

Quả nhiên như bọn họ đoán, những người này trăm phương ngàn kế như thế, tuyệt đối không thể chỉ là an bài trước mặt mà thôi.

Đối phương rốt cuộc còn an bài cao thủ gì?

Đám người Lãnh Phá Công kinh ngạc mở to hai mắt, chỉ thấy thân ảnh kia trong nháy mắt đi tới trước mặt bọn họ.

Phía sau thân ảnh kia còn có một vị cường giả Vũ Vương đi theo, cùng bay vút mà đến.

- Lãnh lão tổ, chúng ta lại gặp mặt!

Tiếng của Lưu Huyền Duệ vang lên, cười lạnh nhìn đám người Lãnh Phá Công.

- Lưu Huyền Duệ, ngươi... Ngươi...

Trong lòng đám người Lãnh Phá Công cả kinh, gương mặt khó tin, làm sao có thể, Lưu Huyền Duệ không ngờ cũng đột phá đến Vũ Vương, trời ạ, là bọn họ hoa mắt sao?

Trong nháy mắt, đám người Lãnh Phá Công tâm thần chấn động mãnh liệt, khi thấy thân ảnh phía sau Lưu Huyền Duệ, tâm thần đám người Lãnh Phá Công càng chấn động hơn.

- Là ngươi! Lưu Thái, không phải ngươi đã...

Tâm tư của mấy người Lãnh Phá Công hoàn toàn trầm xuống.

- Ta làm sao vậy? Các hạ không phải chuẩn bị nói lão phu đã trọng thương sắp chết đó chứ?

Lưu Thái cười nhạo nhìn bọn Lãnh Phá Công, khóe mắt tràn đầy vẻ trào phúng.

- Ngươi...

Sắc mặt bốn người Lãnh Phá Công vô cùng khó coi, phẫn nộ liếc nhìn Mạc Thiên Minh, nếu như lúc này, bọn họ còn chưa hiểu mình bị âm, vậy cũng quá ngớ ngẩn rồi.

Chỉ có điều căn cứ theo tình báo của bọn họ điều tra, Lưu Thái đích xác có hơn hai mươi năm chưa từng xuất hiện ở trong hoàng cung rồi, hơn nữa, hoàng thất những năm này đích xác luôn tìm đan dược kéo dài tuổi thọ khắp nơi.

Nhưng bây giờ, Lưu Thái sao lại bình yên vô sự đứng ở chỗ này như thế? Chẳng lẽ hoàng thất vì ngày hôm nay giờ khắc này, ước chừng đã mưu đồ hơn hai mươi năm?

Không, không có khả năng ấy, nếu thật mưu đồ lâu như vậy, thái độ của Lưu Huyền Duệ trước đó sẽ không bị động như vậy.

Trong đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Đám người Lãnh Phá Công đã hoàn toàn mộng bức rồi.

Lưu Thái cười lạnh:

- Thật ra chư vị điều tra không sai, trước đó lão phu đích xác đã bệnh nặng sinh tử, nhưng may mắn mà có Trần thiếu, lão phu cuối cùng lại sống đến giờ, nếu không, chỉ sợ không biết dã tâm của mấy vị.

Trong lúc nói, Lưu Thái chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi tới, lạnh lùng nhìn bọn người Lãnh Phá Công.

Phía sau lưng đám người Lãnh Phá Công, mấy người Trác Thanh Phong cũng tự nhiên bay vút đến, gương mặt cười lạnh.

Bảy đại cường giả Vũ Vương, trong nháy mắt bao vây bọn Lãnh Phá Công lại.

- Trần thiếu?

Đám người Lãnh Phá Công sững sờ, Lưu Thái đường đường hoàng thất lão tổ, không ngờ lại xưng hô tiện dân Ngũ quốc ấy là Trần thiếu? Là bọn họ nghe lầm sao?

- Không phải các ngươi nghĩ sao? Lãnh Phá Công, ngươi một đời anh danh, chỉ sợ không biết bản thân mình phá hủy ở chỗ này a? Muốn trách, chỉ trách ngươi dám đắc tội với Trần thiếu, tự mình tìm đường chết, người nào có thể cứu được ngươi?

Lưu Thái cười lạnh nói.

- Chỉ vì một tiện dân Ngũ quốc mà đắc tội với chúng ta?

Đám người Lãnh Phá Công mặt cười lạnh, thật là nực cười! Tần Trần ấy, bất quá là một tiện dân của Ngũ quốc, cũng vì đắc tội hắn liền dẫn đến chế tài bọn Lưu Thái? Thật sự là nực cười, trong lòng Lãnh Phá Công nổi giận, không tin Lưu Thái hạ thủ nhóm người bọn họ bởi vì Tần Trần.

Lưu Thái lắc lắc đầu, bọn người kia thật đúng là không biết trời cao đất rộng, nếu như không phải kiến thức qua sự đáng sợ của Tần Trần, hắn cũng sẽ không tin tưởng một thiếu niên như thế, không ngờ sẽ khu sử, làm cho hắn tâm phục khẩu phục như vậy.

- Mạc Thiên Minh, rốt cuộc ngươi vì cái gì hãm hại bọn ta?

Quay đầu, Lãnh Phá Công lại phẫn nộ nhìn Mạc Thiên Minh.

Hắn không rõ Mạc Thiên Minh, Mạc gia lão tổ, luôn luôn không thân cận cùng hoàng thất, vì sao bỗng nhiên lại đứng về phía hoàng thất, thậm chí cố ý hãm hại bọn họ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (1)