Ta thao, tiểu tử này không phải cố ý chứ, không có chuyện gì để nói nữa sao!
Cát Châu kém chút mắng lên.
Bất quá hắn vẫn cố nén giận, cố tình làm ra vẻ mặt bình tĩnh, như lời nói kia không phải là nói hắn vậy.
Thậm chí có người còn hoài nghi nói:
- Sao mọi người nhìn ta làm gì? Lẽ nào trên mặt ta có hoa sao?
Vô liêm sỉ.
Đúng là quá vô liêm sỉ.
Mọi người đối với tố chất của Cát Châu đều bội phục đến đầu rạp xuống đất.
Trong nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, lại vẫn có thể giả bộ như không có chuyện gì, da mặt dày cỡ này thì đã có thể so sánh với tường thành rồi.
- Chẳng lẽ không đúng như các hạ nói sao? Ban nãy tựa hồ ta nghe được lời này là từ trong miệng các hạ nói ra?
Tần Trần hoài nghi nói.
- Trần thiếu, chính là hắn!
Lâm Thiên và Trương Anh cùng hô lên.
- Có sao?
Cát Châu hoài nghi nhìn bốn phía, lắc đầu nói:
- Không biết lỗ tai của các ngươi nghe được lời này thế nào, ngược lại ta là chưa nói qua bao giờ.
- Không phải ngươi sao?
- Dĩ nhiên không phải.
Cát Châu nghĩa chính ngôn từ nói:
- Cát Châu ta đường đường chính chính, há là loại người nói mà không nhận!
Khóe miệng mọi người co quắp, về bản lĩnh trở mặt thì Cát Châu có thể xưng nhất tuyệt rồi.
Đối diện ánh mắt của mọi người, thậm chí là Nhan Như Ngọc, Cát Châu cảm thấy cực kỳ phiền muộn, hận không thể bổ đôi miệng mình ra.
Miệng tiện của mình sao lại nói ra lời như vậy.
Thế nhưng lúc này hắn tuyệt đối không thể thừa nhận.
- Há, không phải ngươi thì tốt.
Tần Trần gật đầu, dường như tin đối phương, nói:
- Ta nhìn tướng mạo các hạ đường đường, không giống như loại súc sinh nói mà không nhận, loại người không giữ lời như thế, ngay cả heo chó cũng không bằng, sau này sinh nhi tử sẽ không có hậu môn, ta nhìn thế nào cũng thấy các hạ không giống người như vậy, ngươi nói đúng không?
Ngươi mới sinh nhi tử không có hậu môn.
Cả nhà người đều không có hậu môn.
Trong lòng Cát Châu chửi ầm lên, tức đến tóc dựng đứng, hận không thể thỏa thích băm Tần Trần ra thành tám trăm mảnh nhỏ.
Nhưng lúc này hắn chỉ có thể nhịn khuất nhục, vẻ mặt cổ quái như táo bón, khổ sở nói:
- Ừ...phải!
Nói xong lời này, Cát Châu đã muốn khóc.
Ai bảo miệng mình tiện, ai bảo lúc nãy miệng mình tiện.
Mọi người thấy nét mặt thống khổ của Cát Châu, tất cả đều không biết nói gì.
Để cho Cát Châu tự chửi mình, Tần Trần này đúng là quá cay độc.
May mắn vừa rồi nói ra lời này không phải mình.
- Chư vị khách quan, Tụ Bảo Lâu chúng ta sắp diễn ra cược bảo đại hội một tháng một lần.
Đột nhiên lúc này, quản sự Tụ Bảo Lâu quát to một tiếng.
Lực chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn qua.
Chỉ thấy Lâu quản sự vỗ tay ái, từ phía sau lầu hai bỗng nhiên đi đến một đám mỹ nữ mặc quần lụa mỏng, trong tay từng mỹ nữ đều nâng một cái mâm, trong mâm bày vô số cổ vật.
Những đồ vật này đều hết sức cổ xưa, phía trên có rêu xanh và nham thạch bám vào, có hình dạng khác nhau, lộ ra một loại khí tức cổ xưa.
Ước chừng hơn trăm kiện.
Mỹ nữ bồi bàn của Tụ Bảo Lâu đi chừng vài chuyến mới có thể trưng bài tất cả bảo vật lên bàn gỗ, trên bàn gỗ dài mấy chục thước nhất thời bày biện đủ loại cổ vật.
- Rầm!
Nguyên bản rất nhiều quyền quý hào môn đang tụ ở lầu 2, lúc này đều tụ tập chen lấn đến trước bàn gỗ, từng cái hai mắt tỏa sáng, cực kỳ kích động.
Hai tay bọn họ không ngừng sờ tới sờ lui lên từng đồ vật, tựa như vuốt ve làn da của mỹ nữ, cực kỳ ôn nhu.
Tần Trần nhìn đến ngốc.
Chỉ là một ít đồ vật moi ra từ trong di tích mà thôi, những người này cần phải kích động đến như vậy không?
- Trương Anh, Lâm Thiên, chúng ta đi!
Tần Trần lắc đầu, đang định bảo Trương Anh và Lâm Thiên rời đi thì thấy hai người mắt sáng ngời, nhìn bàn gỗ bị mọi người vây quanh như sói đói.
- Trần thiếu, chúng ta cũng đi nhìn một chút đi!
- Đúng vậy, đúng vậy, lần đầu tiên ta nhìn thấy cược bảo đó.
- Nghe nói đã từng có người ở trong Tụ Bảo Lâu đánh cuộc bỏ ra 10 ngân tệ, mua được một thanh Huyền binh cấp bốn, trực tiếp trở thành ức vạn phú ông.
Lâm Thiên và Trương Anh kích động nói, tâm tình sớm đã bay vào chiếu bạc.
- Cái này... thôi được, vậy thì cho hai người các ngươi xem một hồi.
Tần Trần thấy bộ dáng của hai người, trong lòng không biết nói gì.
Bất quá hắn cũng minh bạch tâm tình của hai người, tuổi trẻ mà, nhìn thấy loại vật này sẽ khó cưỡng được.
- Âu da.
- Trần thiếu đúng là quá tốt.
Trương Anh và Lâm Thiên quát to một tiếng liền xông lên.
Tần Trần lắc đầu, đi tới trước bàn dài.
Trên bàn dài bày đầy đồ vật, hình thái hết sức rõ ràng, có khả năng nhìn ra được là kiếm hình, đao hình hoặc dược bình… có cái rất thô ráp, ẩn dấu trong lớp nham thạch.
- Chư vị, nhóm bảo vật này là Tụ Bảo Lâu chúng ta bỏ ra giá thật lớn mới tìm được, khởi nguồn là trong một di tích tên Thánh Lạc bí cảnh. Chỗ di tích kia còn rất hoang sơ, vẫn chưa bị khai phá toàn bộ, vì vậy mà những đồ vật trước mặt chư vị giá cả sẽ cao hơn bình thường không ít.
Quả nhiên bên cạnh những cổ vật này đều có một tấm bảng nhỏ đánh dấu giá cả không giống nhau, từ mấy trăm ngân tệ lên đến mấy vạn ngân tệ.
Một cái có giá cả cao nhất lên đến 10 vạn ngân tệ.
- Trần thiếu, đồ vật nơi này giá cũng không phải cao lắm, ta xem còn có mấy món chỉ có mấy trăm ngân tệ, chúng ta có nên mua một cái về thử xem không, nói không chừng có thể lòi ra được bảo vật gì đó cũng không chừng.
Lâm Thiên và Trương Anh ma sát bàn tay, nóng lòng muốn thử.
- Chỉ bằng mấy người các ngươi, cũng không chịu nhìn đức hạnh của mình, có thể lòi ra bảo vật gì?
Lúc nãy Cát Châu mất mặt nên đối với mấy người Tần Trần có thể nói hận ý nãy sinh, nghe vậy thì liền trào phúng.
- Hừ, không phải là nhìn vận khí sao, nói không chừng vận khí của chúng ta còn tốt hơn ngươi.
Lâm Thiên và Trương Anh cả giận nói.
- Ha ha ha, nhìn vận khí? Ái chà chà, buồn cười, chỉ bằng hai tên ngu ngốc này cũng muốn cược bảo.
Cát Châu cười đến đau bụng khom người, kém chút nữa đã ngã lăn quay trên đất.
Kẻ khác cũng cười vang.
- Chẳng lẽ không đúng sao?
Lâm Thiên và Trương Anh không giải thích được.
- Ha ha, dĩ nhiên không phải, để tiểu gia ta nói cho các ngươi biết.
Cát Châu cao cao tại thượng nói:
- Cược bảo là dựa vào nhãn lực cường đại và tri thức phong phú, cùng với trình độ lý giải của mình đối với lịch sử. Đương nhiên nhiều hơn vẫn là nhìn tu vi, nếu như chỉ dựa vào vận khí thì có ai còn đến cược bảo, đánh mười ván thua đủ mười, có tinh lực như vậy không bằng trực tiếp đi ra đường lớn chờ người ta rớt tiền để nhặt còn đáng tin hơn.
Cát Châu nói, nhất thời dẫn đến tán thành của mọi người.
Cược bảo xác thực không phải là một sự tình đơn giản, mà là một nghề nghiệp cần kỹ thuật cao.
Ví dụ như Tụ Bảo Lâu này, ngay cả Giám Bảo đại sư cũng không có sao? Điều này hiển nhiên không thể nào, bảo vật có giá trị chân chính đào được trong di tích, nhìn một cái là nhìn ra rồi, khẳng định trước nhất đã bị Tụ Bảo Lâu lấy đi.
Nói cách khác những bảo vật trước mặt này trên thực tế là những đồ vật còn dư lại sau khi Giám Bảo đại sư của Tụ Bảo Lâu lựa chọn.