Vũ Thần Chúa Tể

Chương 844: Biên cảnh chiến báo

Chương Trước Chương Tiếp

Sau khi đám người Lưu Huyền Duệ đột phá Vũ Vương, Tần Trần muốn làm chuyện thứ nhất chính là diệt sát Lãnh gia.

Trong đại điện, mọi người đều ngồi đó.

- Lãnh gia liên minh, hiện nay cũng biết, tất cả cường giả Vũ Vương theo thứ tự là Lãnh gia Lãnh Phá Công, Ngô gia Ngô Thành Phong, Quy Nguyên Tông Nhạc Lãnh Thiện cùng Vô Cực Tông Yến Vô Cực.

- Trong bốn người này, lấy Yến Vô Cực tu vi cao nhất, tiếp cận thất giai sơ kỳ đỉnh phong, mà Nhạc Lãnh Thiện, rất ít xuất thủ, không biết sâu cạn, nhưng liệu định, đồng dạng không tới thất giai sơ kỳ đỉnh phong, còn như Lãnh Phá Công, chỉ sàn sàn với Nhạc Lãnh Thiện, yếu nhất chính là Ngô Thành Phong, nhưng cũng là cường giả Vũ Vương uy tín lâu năm, tu vi không thể khinh thường.

Hắc Nô đứng trước mặt mọi người, trầm giọng nói ra.

- Năm đó Nguyên gia đánh một trận, thái gia gia độc chiến hai người Lãnh Phá Công và Ngô Thành Phong, cuối cùng, là Yến Vô Cực đánh lén trong bóng tối, trọng thương thái gia gia của ta, mới dẫn tới thái gia gia vẫn lạc.

Lời nói của Hắc Nô rất nặng nề, mặc dù hắn chỉ là lục giai hậu kỳ đỉnh phong, nhưng trải qua Võ Ý đại trận thanh tẩy, trên thân tỏa ra một tia khí tức vương giả nhàn nhạt, làm cho người ta hắn chính là nửa bước Vũ Vương.

Lưu Huyền Duệ thở dài:

- Không nghĩ tới, các hạ lại là đệ tử Nguyên gia, năm đó Nguyên gia bị diệt, Lưu thị ta cũng có trách nhiệm.

Năm đó trong hoàng thành, tứ đại gia tộc, lấy Nguyên gia dẫn đầu, Lưu thị một lòng muốn suy yếu thế lực bên ngoài, cho dù biết được Nguyên gia bị tập kích, nhưng không xuất thủ, chỉ muốn ngồi làm ngư ông thủ lợi.

Lại không nghĩ rằng, Nguyên gia ngã xuống, Lãnh gia càng lòng muông dạ thú, mấy chục năm qua đi, xúc tua vươn khắp mọi ngõ ngách trong vương triều, càng tạo thành đại liên minh, tạo thành trùng kích thật lớn lên hoàng quyền vương triều.

Nếu sớm biết hôm nay, hoàng thất cũng không ngồi nhìn Lãnh gia huỷ diệt Nguyên gia.

- Năm đó, là lão phu sai, lão phu cũng không có đứng ra vì Nguyên gia.

Lưu Thái xấu hổ.

Hắn năm đó đang thời đỉnh phong, là đệ nhất cao thủ trong vương triều, một lòng muốn đột phá thất giai trung kỳ.

Ai biết, về sau lại tẩu hỏa nhập ma, suýt nữa hủy diệt cơ nghiệp nhiều năm của tổ tiên.

- Chuyện năm đó đã qua đi, Nguyên gia hôm nay chỉ còn lại một mình ta, thiên hạ này, không còn đệ tử Nguyên gia, chỉ có Trần Đế Các Hắc Nô, nhưng mà, thù của Nguyên gia lại không thể không báo!

Hắc Nô trầm giọng nói ra, khí sắc lạnh lẽo.

Hắn chờ đợi ngày này quá lâu.

Lưu Thái trầm giọng nói:

- Các hạ yên tâm, hôm nay Lưu thị ta và Trần Đế Các kết minh, mối thù của Nguyên gia, lẽ ra phải do Lưu gia ta xuất thủ.

Hôm nay hắn đột phá thất giai trung kỳ, hắn càng xem thường Lãnh gia.

- Lưu Thái lão tổ, thực lực đối phương không yếu, chúng ta nên dò xét cẩn thận.

Tần Trần nhắc nhở.

Hôm nay bọn họ có tới sáu cao thủ Vũ Vương, trong đó thậm chí còn có một gã Vũ Vương thất giai trung kỳ, nhưng lần hành động này, cần phải làm không sơ hở chút nào, quyết không thể để cho bất cứ kẻ nào chạy thoát, bằng không đối với ngũ quốc, thậm chí với Đại Uy vương triều, đây là chuyện vô cùng nguy hiểm.

Mà chiến đấu không thể diễn ra trong hoàng thành.

Hoàng thành có quá nhiều dân chúng, hơn nữa nguy hại quá lớn.

Phải nghĩ cách dẫn bọn chúng ra ngoài.

Nhưng dẫn như thế nào mới có thể làm cho đối phương dốc hết toàn lực, một lưới bắt hết, hắn vẫn chưa nghĩ ra.

- Bệ hạ!

Đúng lúc này, Hoàng Hoán đột nhiên nóng nảy xông tới.

- Xảy ra chuyện gì?

Lưu Huyền Duệ sầm mặt lại, không phải đã nói trước có đại sự thương nghị sao? Hoàng Hoán trước đây rất hiểu chuyện, lần này, tại sao lại lỗ mãng như thế.

- Bệ hạ, là biên cảnh cấp báo!

Hoàng Hoán run rẩy, lại không dám thờ ơ, vội vàng xuất ra một phong thư tín cấp báo.

Hắn cũng biết bệ hạ đang thương nghị đại sự, không thể quấy nhiễu, nhưng biên cảnh cấp báo, không thể không tới.

- Biên cảnh cấp báo?

Lưu Huyền Duệ nhìn thư tín, mở ra xem, sắc mặt giận dữ:

- Đại Chu hoàng triều thật to gan.

Thấy mọi người nhìn sang, Lưu Huyền Duệ lạnh giọng nói:

- Vương triều biên cảnh cấp báo, Đại Chu hoàng triều tập kết trăm vạn đại quân, đã xâm lấn biên cảnh vương triều ta, hơn nữa đã xâm chiếm mấy chục thành trì, đi sâu vào biên cảnh mấy ngàn dặm!

Trăm vạn đại quân?

Sắc mặt Lưu Thái trầm xuống, nói:

- Tại sao Đại Chu hoàng triều đột nhiên xuất chiến lúc này? Hơn nữa còn là đại quy mô như vậy? Còn có quân biên phòng vương triều chúng ta đâu, làm ăncái gì thế? Vì sao hiện tại mới báo tin, cũng để cho đối phương xâm chiếm nhiều thành trì như vậy?

Đại Chu hoàng triều và Đại Uy vương triều là kẻ địch nhiều thế hệ, song phương tiếp giáp biên cảnh, quanh năm chinh chiến, bình thường sẽ có tướng sĩ tổn thương.

Nhưng hầu hết thời gian, đều là va chạm quy mô nhỏ, tử thương mấy trăm, hơn ngàn người mà thôi.

Dù sao bên ngoài đều có các đại vương triều nhìn chằm chằm, không ai dám tùy tiện phát động chiến tranh quy mô lớn xâm lược.

Nhưng hôm nay, Đại Chu vương triều lại một lần xuất động trăm vạn đại quân, hiển nhiên rất không bình thường.

- Trong thư nói, Đại Chu vương triều phát binh rất mạnh, lấy thế nhanh như chớp không kịp bịt tai xuất thủ, quân ta phản ứng không kịp, lại bị đánh tan, đồng thời đối phương biết bố phòng mỗi tòa thành trì của chúng ta, mấu chốt nhất là, quân ta hành động, dường như đều nằm trong khống chế của đối phương.

Sắc mặt Lưu Huyền Duệ lạnh như băng.

- Điều đó không có khả năng.

Lưu Thái tức giận nói, nhưng đột nhiên ánh mắt hắn lạnh lẽo, đột nhiên nghĩ đến một khả năng.

Không chỉ có hắn, ánh mắt người khác cũng sáng lên.

Thời gian Đại Chu hoàng triều xâm lấn quá quỷ dị.

Giống như nội ứng ngoại hợp.

Lãnh gia!

Trong đầu mọi người sinh ra ý nghĩ như vậy.

- Lãnh gia thật to gan.

Lưu Huyền Duệ tức giận run rẩy, hắn không nghĩ tới, Lãnh gia lại dám cấu kết vương triều khác xâm lấn Đại Uy vương triều.

Ầm!

Hàn khí bộc phát, Lưu Huyền Duệ muốn xông ra khỏi cung điện.

- Bệ hạ, ngươi tùy tiện ra ngoài như thế, Lãnh gia sẽ không thừa nhận, đến lúc đó, người chịu nhục chính là ngươi.

Tần Trần trầm giọng nói.

Lưu thị, mặc dù là hoàng thất Đại Uy vương triều, nhưng cũng không phải muốn làm cái gì thì làm, bằng không, lấy gì phục tùng kẻ dưới.

- Bệ hạ, chẳng phải ngươi có đặt hàng một đám đan dược đặc biệt của Trần Đế Các hay sao? Trần Đế Các ta đã luyện chế ra đại bộ phận, nếu cấp cho quân đội, có lẽ sẽ có kỳ hiệu.

Trác Thanh Phong nói.

- Bệ hạ, sau khi Khí Điện ta lấy được Lãnh Hỏa Ngưng Binh Thuật của Trần thiếu, đã cùng Đỉnh Khí Các nghiên cứu ra trang bị chế thức mới, hiện nay đang chế tạo, lực phòng ngự và lực phá hoại mạnh hơn trang bị trước mấy lần, nếu trang bị cho lính mới, đoạt lại thành trì bị mất rất dễ dàng.

Gia Luật Hồng Đào cũng mở miệng.

- Bản thiếu ngược lại cảm thấy, đầu tiên không cần sốt ruột.

Lúc này Tần Trần đột nhiên mở miệng, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

- Diệt bên ngoài thì trước hết phải yên bên trong, chỉ cần trước giải quyết Lãnh gia liên minh, Đại Chu vương triều không đáng để lo.

- Trẫm hiểu.

Lưu Huyền Duệ gật đầu, cũng thấy được Tần Trần nói cực phải.

- Nhưng mà, Tần Đại sư, chúng ta làm thế nào mới có thể dẫn xà xuất động, một lưới bắt hết?

- Bản thiếu đã có chú ý.

Tần Trần cười nhạt, nhưng mà nụ cười lại lạnh như băng.

Lãnh gia.

- Ha ha ha!

Lấy được biên cảnh chiến báo, đám người Lãnh Phá Công vô cùng thoải mái.

- Lưu Huyền Duệ, không phải muốn kéo Trần Đế Các liên lụy vào hay sao? Hiện tại, chính là thời điểm Lưu thị diệt vong.

Đám người Lãnh Phá Công vô cùng.

- Lão tổ, có tin tức của Tần Trần.

Đúng lúc này, Lãnh Phi Phàm đột nhiên đi tới, kích động nói:

- Lão tổ, căn cứ tình báo, Tần Trần, hôm nay dẫn một đám người rời khỏi hoàng thành, đang chạy về hướng Huyền Châu.

- Cái gì, tiểu tử kia đã hành động? Quá tốt. Nhưng mà, tiểu tử kia đi Huyền Châu lúc này làm cái gì?

Ánh mắt đám người Lãnh Phá Công lạnh lẽo, lâm vào suy nghĩ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (1)