Coi nhẹ lời nói của những người này, Tần Trần nhìn về phía Từ quản sự.
Khóe miệng Từ quản sự co quắp, nói:
- Vũ khí tốt hơn Tụ Bảo Lâu chúng ta tự nhiên có, bất quá những thứ kia đều là bảo binh tam phẩm, thuộc về trân phẩm trong trân phẩm, giá cả đều trên 30 vạn ngân tệ, nếu như Trần thiếu muốn xem mà nói, ta có thể cầm ra cho ngươi xem.
- Mắc như vậy?
Tổng cộng trên người hắn chỉ có 10 vạn ngân tệ mà thôi, đó là khen thưởng trong đại khảo cuối năm, vốn tưởng có thể toàn vẹn mua một thanh bảo binh, hiện tại xem ra còn kém rất nhiều.
Thật ra Tần Trần rất rõ ràng võ giả Nhân cấp chỉ cần sử dụng bảo binh nhất phẩm là đủ, thậm chí rất nhiều võ giả Địa cấp cũng chỉ sử dụng bảo binh nhất phẩm.
Bảo binh nhị phẩm thường thường là võ giả Địa cấp và Thiên cấp sử dụng.
Còn bảo binh tam phẩm thì nhiều cường giả Thiên cấp cũng chưa chắc có.
Hôm nay hắn mới chỉ là Nhân cấp hậu kỳ đỉnh phong đã muốn mua bảo binh tam phẩm, tự nhiên là hết sức khó khăn.
Có một việc vẫn luôn làm hắn đau đầu là những bảo binh nhất phẩm và nhị phẩm kia hắn thật là nhìn không thuận mắt, cho nên lúc này mới dẫn đến tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
- Ha ha ha, không có tiền cũng đến Tụ Bảo Lâu.
- Cười chết ta rồi, một võ giả Nhân cấp vậy mà muốn mua bảo binh tam phẩm, hắn cho hắn là ai? Là Vương tử của Đại Tề Quốc sao?
- Buồn cười lúc nãy còn chê tác phẩm của Lãnh Mạch đại sư, đến cùng là lấy dũng khí ở đâu ra?
Trong đoàn người truyền đến tiếng cười vang.
Lâm Thiên và Trương Anh tức đỏ mặt, phẫn nộ bất bình nói:
- Mấy người này thật quá đáng.
- Đừng tính toán, bọn họ muốn cười thì cứ để bọn họ cười.
Tần Trần khoát tay, hắn mới không có nhiều tinh lực đi quản kẻ khác cười nhạo, thời gian của hắn rất gấp.
Lúc này dự định trực tiếp mua một kiện bảo binh, hiện tại xem ra là không được rồi, cho nên Tần Trần nói với Từ quản sự:
- Từ quản sự, chỗ các ngươi có linh dược không?
- Ha hả, Tụ Bảo Lâu chúng ta cần cái gì đều có, tự nhiên là không thiếu linh dược.
Từ quản sự cười nói, đối với thái độ của Tần Trần vẫn chưa có biến hóa gì.
- Ha ha, Tần Trần này không mua được bảo binh thì sao mua nổi linh dược, chắc hắn không phải là một Luyện Dược Sư đó chứ?
Cát Châu đùa cợt nói.
- Rất có thể lắm, tiểu tử này ngay cả bảo binh do Lãnh Mạch đại sư luyện ra cũng coi thường, thiên tài như vậy là một Luyện Dược Sư cũng rất bình thường.
- Ha ha, ha ha ha!
Đám người Liên Bằng cùng cười ha hả, vẻ mặt đùa cợt.
Xem nhẹ những người này trào phúng, Tần Trần dưới sự hướng dẫn của Từ quản sự đi đến khu linh dược.
- Một trái Vô Tâm Quả.
- Ta muốn hai cây Thiên Kim Tử.
- Lại đến ba gốc Hàn Minh Thảo.
- ...
Không thể không khen Tụ Bảo Lâu một phen, ở đây dược liệu gần như cái gì cũng có, Tần Trần rất nhanh đã lấy được một ít dược liệu mình cần dùng, sau đó còn mua hai viên Huyết Mạch Thạch dùng để kiểm tra huyết mạch.
- Một trái Vô Tâm Quả là 1.000 ngân tệ.
- Hai Thiên Kim Tử là 3.000 ngân tệ.
- Một gốc Hàn Minh Thảo 1.500 ngân tệ.
- ...
Sau khi mua xong, Từ quản sự nhanh chóng hoàn thành thanh toán, cười mỉm cười:
- Tổng cộng là 3 vạn 8500 ngân tệ, trong đó số lẻ 500 ngân tệ tại hạ tự làm chủ bỏ đi, thành ra là 3 vạn 8000 ngân tệ.
Từ quản sự cười mỉm nhìn Tần Trần.
- Ha ha, Từ quản sự, tiểu tử này làm sao lấy ra được 3 vạn 8000 ngân tệ.
- Đừng nói 3 vạn 8000 ngân tệ, phỏng chừng người này ngay cả 3800 ngân tệ cũng không lấy ra được.
- Nếu ta là quản sự Tụ Bảo Lâu, gặp loại khách nhân thích tiêu khiển Tụ Bảo Lâu như thế này, đã sớm trực tiếp ném ra đường rồi.
Đám người Cát Châu, Liên Bằng cười nói, tiếng cười đầy vẻ trào phúng.
Việc Tần Trần bị Tần gia trục xuất không phải là bọn họ không nghe được, nếu như trên người Tần Trần có tiền mà nói, sẽ không cùng mẫu thân đến một nơi như Tây thành.
Tây thành là địa phương nào?
Xóm nghèo nha.
Địa phương đó một ngôi nhà chỉ có giá mấy ngàn ngân tệ.
Người ở loại địa phương đó có thể một lần lầy ra hơn 3 vạn ngân tệ để mua dược liệu? Đánh chết bọn họ cũng không tin.
- Nếu Tần Trần có thể lấy ra được 3 vạn 8000 ngân tệ, ta liền ăn cái bàn gỗ này...
Để chứng minh phỏng đoán của mình, Cát Châu liền thề.
Chỉ là lời của hắn còn chưa kịp hạ xuống, bỗng dưng trợn tròn mắt, thanh âm có chút ngừng lại như bị ai đó bóp cổ.
Chỉ thấy tay phải của Tần Trần xuất hiện một ánh sáng nhạt, trong tay đã xuất hiện mấy tờ ngân phiếu, sau đó đưa cho Từ quản sự.
- Chỗ này là 3 vạn 8000 ngân tệ, Từ quản sự đếm lại đi.
Trữ vật giới chỉ?
Ánh mắt của tất cả mọi người đều ngưng lại, bị dọa cho giật nãy mình.
Đây chính là bảo vật có giá trị ít nhất là 10 vạn ngân tệ, ngay cả võ giả Thiên cấp cũng chưa chắc ai cũng có một cái trong tay.
Tiểu tử này lại có trữ vật giới chỉ?
Tất cả mọi người đều thất kinh.
Mắt nhìn ngân phiếu trong tay, Từ quản sự có chút thuận tay, nhất thời nét mặt già nua như hoa cúc nở rộ, nhếch miệng cười nói:
- Không sai, 3 vạn 8000, không thiếu một xu.
Một bên, giờ phút này Cát Châu như ăn phải chuột chết, vẻ mặt đã xấu xí nay càng thêm xấu xí.
Không được rồi, hắn vừa mới nói nếu như Tần Trần lấy ra được 3 vạn 8000 ngân tệ, thì hắn sẽ lập tức ăn cái bàn gỗ.
Ai mà biết lời còn chưa dứt, Tần Trần đã trực tiếp lấy ra 3 vạn 8000 ngân tệ, còn bất động vô sắc lộ ra trữ vật giới chỉ.
Đây là bảo vật mà ngay cả bọn họ cũng không có!
Mặt mũi bị đánh loảng xoảng, sưng đến không còn thấy được hình dạng, hận không thể có một cái lỗ để nhảy vào.
- Tần Trần này không phải là bị Tần gia trục xuất sao? Hơn nữa ở Tây thành hắn lấy đâu ra ngân phiếu, không phải là lừa gạt đó chứ?
Bỗng nhiên trong đám người có người hoài nghi nói.
Lời này vừa ra, ánh mắt đám người Cát Châu sáng lên, hoàn toàn tỉnh ngộ lại.
Đúng.
Nhất định là như vậy!
Trừ lý do này thì không có cách giải thích nào khác.
- Ta nói, tiểu tử này sao có thể có đủ ngân phiều, nguyên lai là lừa gạt được.
- Hừ, loại sự tình ti tiện này cũng chỉ có một số cặn bã mới làm được.
- Ha ha, thiếu niên nghèo phải có cốt khí của thiếu niên nghèo, vì một chút tiền tài mà làm ra sự tình thấp hèn như vậy, quả thật là sỉ nhục của võ giả chúng ta.
Đám người Cát Châu thấy gió đổi chiều thì nhất thời khiêu khích châm chọc.
Trong đám người, Lý Thanh Phong nhìn đám người Cát Châu, Liên Bằng như thằng ngu.
Mấy tên ngu ngốc này, lẽ nào thời điểm xem thường người khác thì không quan tâm tin tức của đối phương sao?
Tần Trần đúng là rất nghèo, thế nhưng sau kỳ đại khảo cuối năm hôm qua, được khen thưởng một chiếc trữ vật giới chỉ và 10 vạn ngân tệ, lẽ nào ngay cả điểm này bọn họ cũng không thăm dò sao?
Đã thế còn ở chỗ này không ngừng trào phúng kẻ khác.
Đúng là một đám ngu ngốc!
Lý Thanh Phong nhịn không được lui về phía sau.
Đứng chung một chỗ với đám ngu si này làm hắn cũng bị ngu theo.
- Đúng rồi, hồi nãy ta nghe được có người nói chỉ cần ta có thể lấy ra ngân tệ thì sẽ ăn cái bàn, không biết có phải là ta nghe lầm hay không?
Thu hồi linh dược, bỗng nhiên Tần Trần như nghĩ tới việc gì, hoài nghi hỏi.
Lời này của hắn vừa rơi xuống, tất cả mọi người đều mang theo sắc mặt cổ quái nhìn về phía Cát Châu.
Đối mặt ánh mắt của mọi người, Cát Châu biến sắc.