Giờ này khắc này, Lưu Thái cũng kinh hãi nhìn Tần Trần, trong lòng không nhịn được sinh ra vẻ mặt khao khát.
Người này dễ dàng nói ra tình huống trên người của hắn, nói không chừng thật có hi vọng trị liệu cứu hắn, hắn cũng không mong Tần Trần có thể chữa khỏi tất cả thương thế, nhưng nếu có thể hòa hoãn thương thế bản thân, còn tốt hơn bây giờ quá nhiều.
Hắn rất hiểu tình huống thân thể của mình, cứ tiếp tục chuyển biến xấu như hiện tại, đừng nói mười ngày, hắn còn không chịu được một ngày.
- Thương thế lão tổ Lưu thị rất nghiêm trọng, đã đến tình trạng dầu hết đèn tắt, mặc dù là Luyện Dược sư Vương phẩm, cũng chỉ có thể nhìn hắn chờ chết, không thể cứu vãn.
Tần Trần thở dài nói.
Lưu Huyền Duệ cảm giác nội tâm nặng nề, sắc mặt tái nhợt, trong lòng tuyệt vọng, run rẩy nói:
- Chẳng lẽ lão tổ hắn, thật không có thuốc nào cứu được?
Khí sắc Lưu Thái xám xịt như tro nguội.
Mặc dù kiên cường cỡ nào, khi biết tin mình sắp chết, cũng không nhịn được cảm giác run rẩy.
- Các ngươi gấp cái gì, Bản thiếu chỉ nói Luyện Dược sư Vương phẩm, cũng chỉ có thể nhìn hắn chờ chết, thế nhưng trước mặt Bản thiếu, chưa chắc.
Tần Trần liếc nhìn mấy người một cái.
Lưu Huyền Duệ sửng sốt, bởi vì hắn cho rằng mình nghe lầm:
- Trần thiếu ngươi nói cái gì? Ngươi nói, lão tổ còn có thể cứu?
- Cứu được hay không, còn cần Bản thiếu kiểm tra trước mới có thể quyết định.
Tần Trần đi lên trước, lãnh đạm nhìn Lưu Thái:
- Nếu các hạ tin ta, phải thả lỏng phòng ngự, ngoan ngoãn để cho Bản thiếu kiểm tra thân thể của ngươi, nếu không tin, hiện tại Bản thiếu đi ngay, tránh hảo tâm còn bị xem thành người xấu.
- Tin, lão phu tin.
Lưu Thái liên tục gật đầu.
Lúc trước, hắn nhất thời không nghĩ thông suốt, hiện tại suy nghĩ tỉ mỉ, mới phát giác Tần Trần không thể nào là gian tế của Lãnh gia.
Nếu thật là gian tế Lãnh gia, sau khi nhìn thấy hắn trọng thương, còn cố ý trị liệu lừa hắn? Chỉ cần chờ hắn ngã xuống, các thế lực Lãnh gia sẽ phát động tấn công Đại Uy vương triều.
Lưu thị mất đi hắn, căn bản không ngăn nổi mấy cao thủ hàng đầu liên thủ công kích.
Huống chi, Tần Trần lúc trước một lời nói toạc ra bệnh tình của hắn, cũng làm cho Lưu Thái triệt để tín phục.
- Đã như vậy, triệt tiêu phòng ngự đi.
Tần Trần không nói lời thừa, hắn đặt tay phải lên thân Lưu Thái.
Vù vù!
Một cổ tinh thần lực kinh khủng lan tràn ra khỏi lòng bàn tay, trong nháy mắt tiến vào trong cơ thể Lưu Thái.
Ầm!
Lưu Thái cảm giác mình như đặt mình trong mặt biển cuồn cuộn, một cổ lực lượng bao phủ toàn thân, tinh thần lực mạnh mẽ như vậy, giống như một đạo hồng thủy, trong nháy mắt cọ rửa từng bộ vị của hắn.
- Thật là tinh thần lực khủng khiếp.
Sắc mặt Lưu Thái hoảng sợ, con ngươi lộ ra thần thái khiếp sợ.
Tinh thần lực, giống như đại dương mênh mông, dù hắn triệt tiêu phòng ngự thân thể, nhưng bản năng uy áp võ đạo thân thể vẫn còn, nhưng khi Tần Trần tìm kiếm lại không có chút sức chống cự nào.
Tinh thần lực như đại dương, có ở mọi chỗ, lập tức thẩm thấu vào toàn thân của hắn, cũng dò xét thân thể của hắn triệt để, loại cảm giác này, cho dù là Trác Thanh Phong cũng chưa từng có.
- Chẳng lẽ cường độ tinh thần lực của người này còn trên cả Trác Thanh Phong?
Nghĩ đến một khả năng, con ngươi Lưu Thái co rút dữ dội.
Điều này sao có thể.
Tiểu tử này, rõ ràng mới mười hơn tuổi, bằng chừng ấy tuổi, tu vi tinh thần lực còn trên cả Trác Thanh Phong, đây là thiên phú võ đạo gì?
Đừng nói Bách Triều chi địa của bọn họ, cho dù toàn bộ Bắc Thiên vực, chỉ sợ cũng khó tìm ra một người.
Lúc đầu, mặc dù Lưu Thái rất tín nhiệm Tần Trần, vẫn nghi ngờ thu hồi.
Nhưng hôm nay, hắn lại triệt để tin tưởng, Tần Trần cũng không phải gian tế của Lãnh gia.
Thiên tài như vậy, đừng nói lãnh gia, cho dù là một ít thế lực cao nhất Bắc Thiên vực cũng phải ẩn giấu và ra sức bồi dưỡng, sao lại thả hắn ra ngoài làm việc nguy hiểm như vậy.
- Hả?
Lưu Thái đang suy nghĩ miên man, Tần Trần vô cùng nghiêm túc quan sát thân thể của Lưu Thái, dường như phát hiện cái gì, hắn cau mày một lúc.
- Các hạ năm đó trùng kích Vũ Vương thất giai trung kỳ, ngươi vẫn tu luyện trong đại điện này?
Tần Trần trầm giọng hỏi.
- Không sai.
Lưu Thái gật đầu, không hiểu Tần Trần hỏi như vậy có ý gì.
- Ngươi chớ phản kháng.
Tần Trần khẽ quát một tiếng, đột nhiên hai mắt mơ hồ, đồng thời thôi động linh hồn lực của bản thân.
- Vù vù!
Một cổ linh hồn lực kinh khủng tiến vào trong đầu Lưu Thái.
Lưu Thái cảm giác toàn thân lạnh lẽo, ngay sau đó trong đầu của hắn xuất hiện lực lượng có thể trấn áp vạn cổ, một đạo hư ảnh sương mù di chuyển trong não của hắn.
Hư ảnh kia có khuôn mặt mơ hồ không rõ, lại giống như đúc thân thể của Tần Trần, hắn giống như một Thiên Đế đứng trên cao quan sát con dân, tỏa ra uy áp trấn áp vạn cổ, khí tức kinh khủng chưởng khống hoàn vũ.
- Đây là hư ảnh linh hồn của Tần Trần?
Lưu Thái há to mồm, con ngươi mở to, nội tâm kinh hãi chưa từng có.
Thân là cường giả Vũ Vương thất giai, hắn tự nhiên biết diệu dụng của linh hồn lực.
Võ giả tu luyện, thật ra là đang tăng cường thân xác, mà muốn ngưng luyện ra linh hồn lực, nhất định phải đột phá Vũ Vương thất giai, chân lực trong cơ thể ngưng tụ thành chân nguyên, não hải đã được thanh tẩy, mới có thể ngưng luyện ra linh hồn lực yếu ớt.
Một khi Võ giả ngưng luyện ra linh hồn lực, lại có thể nhạy cảm câu thông thiên địa vạn vật, cảm ngộ ý chí võ đạo, cùng hòa làm một thể với thiên địa.
Đây cũng là cường giả nguyên nhân Vũ Vương có khả năng chưởng khống ý chí võ đạo, chân nguyên không cạn kiệt.
Nhưng Tần Trần chỉ là thiếu niên chưa tới hai mươi tuổi, làm sao có thể có được linh hồn lực cường đại như thế?
Trong đầu, linh hồn hải của Lưu Thái bắt đầu khởi động, hắn hoảng sợ nhìn lên hư ảnh sương mù.
Trong cảm giác của hắn, hư ảnh kia, toả ra khí tức đáng sợ, giống như thần long quan sát giun dế, làm cho hắn không có chút ý niệm phản kháng nào trong đầu.
Lưu Thái vô cùng kinh hãi, hư ảnh linh hồn của Tần Trần ngưng mắt nhìn xuống linh hồn Lưu Thái, cau mày, ánh mắt đầy ngưng trọng.
Linh hồn lực cường đại, trong nháy mắt đảo qua linh hồn hải Lưu Thái.
- Hô!
Ngay sau đó, Tần Trần thu hồi linh hồn lực, đứng lên.
- Ngươi năm đó ngồi tại đây đột phá?
Tần Trần trầm giọng hỏi.
- Đó là nơi bế quan của lão phu, Huyền Duệ, mau đỡ lão phu lên, dẫn Tần Đại sư đi phòng bế quan của lão phu.
Lưu Thái lúc này không còn dáng vẻ kiêu căng, hắn cung kính nói ra.
Đoàn người nhanh chân đi tới nơi bế quan của Lưu Thái.
- Lưu Thái lão tổ, ngươi ban đầu ngồi xếp bằng ở chỗ nào, biểu diễn một lượt.
Tần Trần nói.
- Vâng!
Lưu Thái không dám thờ ơ, hắn ngồi xếp bằng ở giữa giường nơi bế quan.
Phương vị ngồi bế quan của hắn luôn cố định, vì vậy hắn không có quên.
- Mặt hướng đông nam sao?
Tần Trần bảo Lưu Thái đứng lên, bản thân dựa theo phương vị của Lưu Thái lúc trước, ngồi ở trên giường.
Tất cả mọi người khó hiểu nhìn Tần Trần, không hiểu Trần thiếu muốn làm gì?
Đang trị liệu cho lão tổ thật tốt, vì sao hỏi hắn thời điểm tu luyện trước kia ngồi như thế nào, chẳng lẽ ngồi như thế nào cũng có liên quan đến việc trị liệu hay sao? Mọi người chẳng khác gì hòa thượng sờ đầu mãi không có tóc.