Vũ Thần Chúa Tể

Chương 83: Thánh lạc bí cảnh

Chương Trước Chương Tiếp

Có đôi khi lấy được một món bảo từ từ trong di tích ra, mặc dù phóng tới trước mặt bảo vật đại sư thì cũng chưa chắc có thể nhìn ra lai lịch của nó.

Cái này cũng đã sinh ra nghề cược bảo.

Rất nhiều người từ trong di tích, bí cảnh tìm được đồ vật, không tự giám định hoặc mài ra mà trực tiếp đưa đến một số thị trường bảo vật để cược bảo.

Cứ như vậy thì giá cả bán ra ngoại trừ không thấp, còn có thể dời nguy hiểm lên thân người khác.

Đối với người cược bảo mà nói đây cũng là một sự tình rất kích thích.

Một khi đánh cược đúng một bảo vật, trong nháy mắt giá trị bản thân có thể tăng lên mấy lần, trở thành một phú ông. Thế nhưng nếu ánh mắt không tốt, liên tiếp thua lỗ mấy bảo vật liền thì có thể sẽ phải thua táng gia bại sản.

Loại này cũng giống như đánh bạc, tất cả mọi người đều biết nguy hiểm rất nhiều nhưng vẫn hấp dẫn vô số người lao đầu vào rồi trở nên si mê.

- Lâu quản sự, khi nào thì cược bảo mới bắt đầu, chúng ta đợi không nổi nữa rồi.

- Đúng vậy, mấy người chúng ta đã chờ gần một canh giờ rồi.

- Chờ không nổi nữa a!

Một đám thiếu niên nóng lòng, nhìn một gã quản sự thúc dục.

Quản sự này họ Lâu, là quản sự tầng 2 của Tụ Bảo Lâu, chuyên môn phụ trách công việc cược bảo, nên chắp tay vội vã nói:

- Chư vị đừng gấp, lần cược bảo này Tụ Bảo Lâu chúng ta đã tiêu hao giá cả rất lớn, tìm được từ trong một di tích viễn cổ, vì thế mới chuẩn bị hơi lâu, xin mọi người bình tĩnh đừng nóng giận.

- Lâu quản sự nói chắc là Thánh Lạc bí cảnh a.

- Chúng ta cũng nghe được tin này nên mới đặc biệt chạy đến.

- Đúng đúng.

Đám người cùng hô lên, vẻ mặt kích động.

Thánh Lạc bí cảnh là một di tích viễn cổ nằm trong Yêu Tổ Sơn Mạch thuộc Tây Bắc Ngũ quốc.

Nghe nói nơi này là di chỉ của một đại đế quốc thời kỳ Viễn cổ.

Bên trong nguy hiểm trùng trùng, nhưng cũng nhiều bảo vật, là thiên đường của mạo hiểm giả ở Tây Bắc Ngũ quốc.

Bên trong từng xuất hiện rất nhiều bảo vật, cũng là một địa phương cược bảo rất trọng yếu ở Tây Bắc Ngũ Quốc.

- Sao rồi Trần thiếu, ngươi cũng có hứng thú với cược bảo sao?

Thấy Tần Trần nhìn về bàn gỗ màu vàng, đột nhiên Từ quản sự cười.

Người trẻ tuổi luôn có hứng thú đặc biệt với mấy loại cược bảo này. Thời điểm cược bảo mỗi tháng ở Tụ Bảo Lâu, mặc dù quyền quý đến không ít, nhưng càng đông đảo hơn chính là những con cháu hào môn vương đô này.

Tuy tiền tài trên người đám con cháu hào môn không tính là nhiều, nhưng nhiều lúc vì tranh giành tình nhân thì chuyện gì cũng làm ra được. So với những cường giả lâu năm kia mà nói, thì càng nguyện ý vung tiền như rác.

Bên cạnh, ánh mắt của Lâm Thiên và Trương Anh cũng lấp lóe.

Bọn họ từ lâu đã nghe qua loại cược bảo này, nhưng chưa tham dự một lần, hôm nay có thể nhìn thấy thì sao có thể không kích động?

Cả hai cùng mong chờ nhìn Tần Trần.

- Ha hả, Từ quản sự nói đùa, cược bảo này Tần mỗ không có chút hứng thú.

Tần Trần cười nói.

Trên thực tế đời trước Tần Trần vẫn hết sức hứng thú với loại cược bảo này.

Nếu không phải như thế thì đời trước cũng sẽ không lang bạt các di tích tìm kiếm các loại bảo vật.

Chỉ là hắn biết rõ, cược bảo trọng yếu nhất là địa phương khởi nguồn bảo vật, một phương hẻo lánh như Đại Tề Quốc thì có thể có di tích gì ngưu bức chứ?

Cái gọi là di tích thượng cổ rất có thể chỉ là một thành thị cổ xưa bị bụi bặm phủ đầy, bảo vật từ trong đất đào ra chắc cũng không phải đồ tốt gì.

- Từ quản sự, ngươi lấy thanh kiếm tốt nhất chỗ này ra đi.

Tần Trần trực tiếp nói.

Chuyến đi lần này là muốn mua một thanh kiếm sắc bén, chọn mua xong thì còn có việc khác, không có tâm tình lãng phí thời giờ ở chỗ này.

- Vâng.

Từ quản sự rất ngoài ý muốn với câu trả lời của Tần Trần, hắn hô to một tiếng, rất mau đã dẫn Tần Trần đến trước quầy vũ khí, lấy ra một thanh trường kiếm toàn thăng trắng như tuyết.

- Trần thiếu, cái này là Băng Ly Kiếm nhị phẩm, do Luyện Khí Sư nhị phẩm Lãnh Mạch luyện thành, được dung hợp Cực Bắc Hàn Thiết, có uy lực phi phàm, Trần thiếu có thể xem một chút.

Tần Trần tiếp nhận trường kiếm rồi bắn nhẹ ra.

Coong!

Tiếng ngâm khẽ vang vọng toàn bộ tầng 2, một cổ khí tức hàn băng nhàn nhạt tràn ra, tuy mỏng manh nhưng đông lạnh nội tam, bên cạnh Trương Anh và Lâm Thiên đều rùng mình một cái.

- Thanh Băng Ly Kiếm này giá 7 vạn ngân tệ, Trần thiếu cảm thấy thề nào?

Từ quản sự cười mỉm nói.

- Bình thường.

Tần Trần lắc đầu, trường kiếm băng thuộc tính, không thích hợp với mình cho lắm.

- Có có cái khác không?

- Có, đương nhiên là có.

Từ quản sự cũng không để bụng, rất nhanh đã lấy ra mấy thanh trường kiếm nhị phẩm.

Bảo vật ở tầng 2 này so sánh với tầng một không chỉ mạnh hơn gấp đôi, cơ bản đều là nhị phẩm, thủ pháp luyện chế cũng cực kỳ xảo diệu.

Chỉ là Tần Trần nhìn đi nhìn lại đều không vừa ý.

Cũng không phải hắn quá soi mói, mà là ánh mắt của hắn thật quá cao.

Những vũ khí do Luyện Khí Sư phổ thông luyện chế ra này hắn tùy ý một cái là có thể thấy được bảy tám chỗ sai lầm, vũ khí như vậy hắn mua lại thì quá biệt khuất mình, còn không bằng tùy tiện luyện ra một thanh khác tốt hơn.

- Lẽ nào không có vũ khí tốt hơn sao? Những trường kiếm vừa rồi cái nào cũng quá bình thường!

Đến cuối cùng, Tần Trần thật không còn gì để nói.

Dùng thời gian quý giá của hắn, vốn tưởng rằng có thể thuận lợi mua được một món binh khí ở Tụ Bảo Lâu, hiện tại xem ra là hắn nghĩ quá nhiều, đánh giá quá cao trình độ luyện khí ở Đại Tề Quốc rồi.

- Xuy! Khẩu khí của các hạ thật lớn, người không biết còn cho rằng là cường giả tuyệt thế gì đó tới chọn bảo binh.

- Tiểu tử này thật biết giả bộ, bảo binh do Lãnh Mạch đại sư của Khí Điện luyện chế ra mà cũng chê.

- Ha hả, một thanh bảo binh nhị phẩm, ít nhất cũng mấy ngàn ngân tệ, chắc không phải là do tiểu tử này không có tiền nên cố tình giả bộ đó chứ.

- Lúc nãy các ngươi có nghe không, tiểu tử này còn không có hứng thú nào với cược bảo, ha ha, ta xem là không có tiền tham gia.

Trong đại sảnh tầng 2, những thiếu nam thiếu nữ kia nhàn rỗi không chuyện gì nên khi nghe được lời nói của Tần Trần, nhất thời cười ha hả.

Theo bọn họ xem ra, Tần Trần thật sự quá trang bức.

Bảo binh nhị phẩm do Lãnh Mạch đại sư luyện chế mà cũng chê kém, đây không phải là nói đùa sao?

Đột nhiên dường như có thiếu niên nghĩ đến cái gì, mắt nhìn Nhan Như Ngọc, cười nói:

- Gia hỏa này sẽ không phải vì dẫn tới sự chú ý của Nhan Như Ngọc tiểu thư mới cố tình nói như thế chứ?

Lời của hắn lập tức khiến cho mọi người minh bạch cái gì.

Ta nói, tiểu này này sao lại có thể không thuận mắt bảo binh của Lãnh Mạch đại sư, nguyên lại là vì dẫn lên sự chú ý của Nhan Như Ngọc tiểu thư.

Gia hỏa này cũng không nhìn đức hạnh của mình, nếu như muốn dùng loại phương pháp này hấp dẫn Nhan Như Ngọc tiểu thư, vậy thì hắn sai lầm lớn rồi. Nhan Như Ngọc tiểu thư không phải loại người có mắt không tròng như thế, kẻ khác càng cao điệu hấp dẫn sự chú ý của nàng, thì nàng càng khinh thường.

Quả nhiên nghe được lời nói của những người này, trong mắt Nhan Như Ngọc lộ ra vẻ khinh miệt nhàn nhạt, ánh mắt cao ngạo nhìn Tần Trần, khóe miệng lộ ra nụ cười khinh thường.

Nghe nói Tần Trần này đoạt được quán quân trong kỳ đại khảo cuối năm ở Thiên Tinh Học Viện, có điều muốn dùng loại phương pháp này để hấp dẫn sự chú ý của mình, không khỏi quá cũ rồi.

Nếu để cho Tần Trần biết ý nghĩ này của Nhan Như Ngọc, phỏng chừng sẽ phải hộc máu.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (1)