Trong lòng nàng, chắc hẳn cảm thấy Tần Trần có hứng thú với mình, bằng không ở đây nhiều kỳ trân dị vật như vậy, vì sao Tần Trần lại để ý tới một khối Bất Lão Thạch chỉ có nữ tử mới lưu ý, còn đặc biệt tự nói với mình.
Vào lúc này, bầu không khí lại biến thành mập mờ.
Tần Trần sững sờ, Lưu Linh Vân đang hiểu lầm cái gì sao?
Lúc hắn đang muốn nói sang chuyện khác.
- Tần Đại sư, tìm được Đế Vương Tinh Thạch.
Đúng lúc này, Lưu Nguyên Thấm trở lại mật thất.
Trong tay hắn cầm một viên tinh thạch có màu thạch nhũ, tinh thạch này chỉ to cỡ nắm tay nhỏ, lại tỏa ra khí tức làm cho người ta sợ hãi, giống như một đế vương quan sát thần tử.
- Quả nhiên là Đế Vương Tinh Thạch.
Tần Trần vui mừng, khẽ vuốt vuốt Đế Vương Tinh Thạch, trong ánh mắt toát ra thần sắc mập mờ.
Có khối tinh thạch này, Võ Ý đại trận của mình xem như đã thành.
Nội tâm Lưu Linh Vân sinh ra một chút buồn bực, Tần Trần này có phải nam nhân hay không, một đại mỹ nữ đứng trước mặt hắn như thế, hắn không có chút phản ứng nào, ngược lại hưng phấn khi nhìn thấy Đế Vương Tinh Thạch.
Chẳng lẽ một khối tinh thạch còn đẹp hơn nàng hay sao?
- Đi thôi!
Thuận tay thu hồi Đế Vương Tinh Thạch, Tần Trần xoay người rời khỏi bảo khố.
Lưu Nguyên Thấm sửng sốt.
Hắn bị Lưu Huyền Duệ kêu đến, cùng đi với Tần Trần tiến vào bảo khố, hắn cũng xem như hiểu ý của phụ hoàng.
Chính là muốn lôi kéo Tần Trần, muốn Tần Trần ở lại trong bảo khố một lúc, nhìn xem hắn có nhìn trúng thứ gì hay không, đến lúc đó sẽ làm tốt quan hệ.
Bằng không một khối Đế Vương Tinh Thạch, còn cần bọn họ đi cùng? Chỉ cần phái người tiến vào bảo khố, trực tiếp lấy ra là được.
Hôm nay thấy Tần Trần trực tiếp muốn đi, cũng làm cho Lưu Nguyên Thấm sửng sốt, Tần Trần đúng là chính nhân quân tử!
Bảo vật trong bảo khố này quý hiếm cỡ nào, bất cứ cao thủ hàng đầu nào đi vào, đều có thể cảm thán không thôi, không nhịn được muốn dò xét khắp nơi, sinh lòng tà niệm.
Nhưng Tần Trần không có chút tạp niệm nào, làm cho hắn kính nể không nhỏ, liền cười nói:
- Tần Đại sư, chẳng lẽ không nhìn bảo vật khác sao?
- Sau này có cơ hội lại nói.
Tần Trần đáp.
Lấy được Đế Vương Tinh Thạch, Tần Trần không kịp chờ đợi muốn bố trí Võ Ý đại trận, giúp đám người Trác Thanh Phong đột phá.
Không triệt để đánh tan Lãnh gia, trong lòng hắn luôn khó bất an.
Nhưng mà ba người vừa mới đi tới cửa đại điện.
- Hả?
Đột nhiên có một chút ba động quỷ dị từ nơi không xa truyền đến, Tần Trần cảm giác kiếm sắt rỉ thần bí trong trữ vật giới chỉ hơi nóng lên.
Xảy ra chuyện gì?
Tần Trần quay đầu, nhìn về phía ba động truyền đến chỗ, cũng là một cái cổ xưa mật thất.
- Tần Đại sư, làm sao?
Thấy Tần Trần dừng bước lại, Lưu Nguyên Thấm nghi ngờ hỏi.
- Trong mật thất này có cái gì?
Tần Trần chỉ vào mật thất sinh ra chấn động.
Lưu Nguyên Thấm nhìn sang, lập tức cười rộ lên, nói:
- Tần Đại sư, trong căn mật thất này trưng bày một ít vật cổ quái của Đại Uy vương triều, bên trong có rất nhiều thứ, đều là tàn phá, hơn nữa không rõ ràng lai lịch, nhưng mà cực kỳ phi phàm, cho nên đều lưu giữ ở đây.
- Có thể dẫn ta vào hay không.
Tần Trần cau mày, đồ vật có thể làm cho kiếm sắt rỉ thần bí xuất hiện phản ứng, đó là bảo vật gì?
- Tự nhiên có thể.
Lưu Nguyên Thấm không chút do dự, trực tiếp mở mật thất ra.
Tần Trần vừa tiến vào mật thất, lại cảm giác cổ ba động kia truyền tới.
Chỉ thấy chỗ kia, chất đống một đống đồ vật, mà ba động truyền ra từ dưới đống đồ vật kia.
Tần Trần tiến lên phía trước, hắn lục lọi trong đống bảo vật, một kiện khải giáp tàn phá xuất hiện trước mặt Tần Trần, phía trên đầy bụi, thậm chí còn có một ít rỉ sét, phong cách rất cổ xưa.
Nhưng Tần Trần có thể cảm nhận được, sau khi áo giáp lộ ra, bản thân kiếm sắt rỉ thần bí trong trữ vật giới chỉ lại nóng hơn, giống như thiêu đốt hết liền lạnh lại
- Chính là chỗ này.
Tần Trần khẳng định, chính là vật này đã làm cho kiếm sắt rỉ thần bí phát sinh dị biến.
Hắn quan sát áo giáp thật tỉ mỉ.
Toàn bộ áo giáp giản dị tự nhiên, nhưng bên trong lại khắc hoa văn cực kỳ phức tạp, thậm chí ngay cả Tần Trần cũng không thể xem hiểu kết cấu.
- Đây cũng là một loại áo giáp thượng cổ, kết cấu văn lộ thuộc về kết cấu trận văn thượng cổ.
Tần Trần lập tức rót chân lực vào trong, toàn bộ áo giáp không có phản ứng, hiển nhiên trận văn văn lộ bên trong đã bị phá hỏng, mất đi công hiệu vốn có.
- Không biết còn có thể chữa trị hay không!
Tần Trần cau mày, bất kể như thế nào, có thể làm cho kiếm sắt rỉ thần bí sinh ra phản ứng, Tần Trần không dám xem thường, kết cấu trong này, hẳn chưa bị phá hư tất cả, nói không chừng còn có hy vọng chữa trị.
- Áo giáp này đến từ nơi nào?
Tần Trần hỏi.
Lưu Nguyên Thấm và Lưu Linh Vân nghi hoặc nhìn Tần Trần, không biết vì sao Tần Trần cảm thấy hứng thú với khải giáp tàn phá, nghe được Tần Trần hỏi thăm, liền lật xem bản ghi chép bên cạnh.
Một lát sau, Lưu Nguyên Thấm nói:
- Tìm được, áo giáp này do một cao thủ trong hoàng cung năm trăm năm trước tìm thấy, khi đó hắn tiến vào bí cảnh nằm tại biên cảnh Yêu Tổ sơn mạch, lịch sử đã lâu, chắc là một kiện áo giáp thời kỳ viễn cổ, hơn nữa vô cùng cứng rắn, tài liệu luyện chế hết sức đặc thù, đến nay giám bảo sư còn chưa thể tìm hiểu đó là tài liệu gì.
- Hơn nữa kiên cố không gì sánh bằng, cho dù là Vương binh thất giai, cũng không cách nào lưu lại vết tích trên đó, vì vậy trước khi bị hư hại, bản thân áo giáp ít nhất cũng là bảo binh trên Vương binh thất giai, thậm chí phẩm cấp càng cao hơn.
- Chỉ tiếc, một món bảo giáp như vậy, lại hư hại, không biết nguyên nhân gì, cho dù thôi động ra sao, đều không cách nào kích hoạt trận văn bên trong. Vì vậy bộ áo giáp này trừ kiên cố một chút, không thấy nó có giá trị nào khác.
- Lúc đầu, cao thủ hoàng tộc ta cũng muốn mặc vật này vào, ít nhất nó cực kỳ kiên cố, nhưng mặc vật này lên người, rất khó chịu, hơn nữa rất không vừa người, mấu chốt nhất chính là, không cách nào thôi động trận văn, chỉ có thể bảo vệ nửa người trên, hành động cực kỳ bất tiện, chẳng khác gì mang theo một cái trói buộc.
- Vì vậy liền lưu giữ ở đây, mấy trăm năm sẽ không có người động qua.
Lưu Nguyên Thấm nhìn bản ghi chép, giải thích một câu.
Thì ra khải giáp tàn phá được tìm thấy vào mấy trăm năm trước, nếu như không phải mỗi món bảo vật trong bảo khố đều có ghi lại lai lịch và xuất xứ, đã nhiều năm như thế, có lẽ không người nào biết lai lịch cụ thể của nó là gì.
- Bí cảnh Yêu Tổ sơn mạch?
Tần Trần nhíu mày.
Đại Uy vương triều tiếp giáp với ngũ quốc, cũng có thể đi vào Yêu Tổ sơn mạch, hắn ngược lại không có gì hiếm lạ.
Nhưng kiếm sắt rỉ thần bí cũng đến từ một bí cảnh trong Yêu Tổ sơn mạch, chẳng lẽ giữa hai bên có liên hệ gì?
Khỏi cần Tần Trần suy đoán, hắn có thể khẳng định, hai địa phương này, tuyệt đối có liên quan.
- Không biết vật này, có thể cho Tần mỗ mang đi hay không?
Tần Trần ngẩng đầu hỏi.
- Nếu Tần Đại sư cảm thấy hứng thú, cứ cầm là được.
Trước khi tới phụ hoàng đã có bàn giao, chỉ cần Tần Đại sư cảm thấy hứng thú, đều có thể mang đi, ai có thể nghĩ, Tần Trần không thèm quan tâm tới bảo vật trân quý lúc trước, không thèm nhìn nhiều, ngược lại muốn cầm một kiện khải giáp tàn phá, cũng làm cho Lưu Nguyên Thấm im lặng không nói gì.