- Lưu Nguyên Thấm, Lưu Linh Vân bái kiến các vị đại sư.
Ngũ hoàng tử và Cửu công chúa liền hành lễ nói.
- Ha hả, bệ hạ, đã sớm nghe nói bên cạnh bệ hạ có một Cửu công chúa, thông minh lanh lợi, thiên phú kinh người, hôm nay gặp được, đúng là danh bất hư truyền, Cửu công chúa tuổi còn trẻ, đã là cao thủ Vũ Tôn, lão phu bội phục a.
Đám người Trác Thanh Phong cười rộ lên, nhìn Cửu công chúa Lưu Linh Vân, tấc tắc kêu kỳ lạ.
Ở Bách Triều chi địa, nếu có thể đột phá Vũ Tôn lục giai trước hai mươi bốn tuổi trước đã được khen là thiên tài đứng đầu.
Hôm nay Cửu công chúa còn chưa tới hai mươi, cũng đã bước vào Vũ Tôn, không thể không không làm đám người Trác Thanh Phong âm thầm khiếp sợ.
Bọn họ đã sớm nghe nói trong các con cái của Lưu Huyền Duệ, cũng không phải hoàng tử nào thiên phú võ đạo mạnh nhất, mà là một vị công chúa, hôm nay gặp được, đúng là phi phàm.
- Các vị đại sư khen nhầm.
Cửu công chúa vội vàng khiêm tốn nói, sau đó ánh mắt nhìn lên thân Tần Trần, ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên:
- Vị này chính là Các chủ Trần Đế Các? Còn quá trẻ tuổi nha.
Trần Đế Các hôm nay đã sớm trở thành hiện tượng trong hoàng thành, cho tới người buôn bán nhỏ đến vương công quý tộc, gần như không người không biết, không người không hiểu.
Mỗi người đều khiếp sợ chính là, cuối cùng là ai, lại có thể xây dựng một trung tâm thương nghiệp như thế, Cửu Công Tử cũng đi qua Trần Đế Các vài lần, cũng bị quảng trường thương mại to lớn và khí thế chấn nhiếp, hôm nay nhìn thấy chân nhân, hơn nữa nhưng mà thiếu niên trẻ tuổi, nàng làm sao không khiếp sợ?
- Linh Vân, chớ có thất lễ, Tần Đại sư đến từ ngũ quốc, không nhưng mà các chủ Trần Đế Các, một thân tu vi cũng cực kỳ đáng sợ, ngay cả lão tổ Phùng gia Phùng Uyên cũng không phải đối thủ của Tần Đại sư, bị chém giết. Ngươi không phải luôn luôn tự xưng bản thân thiên phú kinh người hay sao? Bây giờ biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân hay chưa.
Lưu Huyền Duệ khuyên bảo.
- Hắn chính là Tần Trần diệt Phùng gia?
Lưu Linh Vân nhìn chằm chằm vào Tần Trần, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, nóng lòng muốn thử nói:
- Ta nghe nói Tần Trần diệt Phùng gia đến từ ngũ quốc, còn lấy được quán quân cái gì Cổ Nam Đô tại Huyền Châu, ngay cả lão tổ Phùng gia cũng bị ngươi chém giết, trong ngũ quốc, lại xuất hiện thiên tài đáng sợ như thế? Không biết hôm nay có thể hiểu biết một phen hay không?
Sau khi Tần Trần diệt sát Phùng gia, danh tiếng đã sớm truyền khắp toàn bộ hoàng thành, thậm chí mơ hồ có danh xưng đệ nhất thiên tài Đại Uy vương triều.
Bởi vì thân phận của hắn là đệ tử ngũ quốc, làm cho rất nhiều võ giả bản thổ Đại Uy vương triều rung động, nhưng nội tâm cực kỳ không phục.
Lưu Linh Vân là một người trong đó.
Nàng từ nhỏ đã có thiên phú kinh người, tốc độ tu luyện nhanh hơn bất cứ hoàng tử nào trong vương triều, ở trong Đế Tinh Học Viện, cũng cầm cờ đi trước, sau khi đột phá Vũ Tôn, càng làm vô số thiên tài trong hoàng thành hoảng sợ, tự nhiên cũn nghe qua sự tích của Tần Trần, nội tâm cực kỳ không phục.
Một đệ tử ngũ quốc, làm sao có thể so sánh với thiên tài Đại Uy vương triều chúng ta?
Hôm nay gặp được Tần Trần, Lưu Linh Vân tự nhiên nóng lòng muốn thử, muốn so chiêu với đối phương.
Nếu nàng có thể đánh bại Tần Trần, tự nhiên sẽ lấy lại chính danh thay thiên tài Đại Uy vương triều.
Lưu Huyền Duệ thấy Lưu Linh Vân lại muốn khiêu chiến Tần Trần, tức khắc sầm mặt lại:
- Linh Vân, không nên hồ nháo, Tần Đại sư chính là Các chủ Trần Đế Các, rất bận rộn, lần này phụ hoàng bảo Ngũ ca ngươi tới, chính là muốn Ngũ ca ngươi dẫn Tần Đại sư đi tới bảo khố hoàng cung, nào có thời gian rãnh rỗi luận bàn với ngươi.
Lưu Huyền Duệ sủng ái Lưu Linh Vân hơn nữa, cũng không muốn nàng giao thủ với Tần Trần.
- Phụ hoàng, hài nhi chỉ nghe nói tu vi võ đạo Tần Đại sư kinh người, cho nên mới muốn lĩnh giáo một phen, không phải ngươi lúc nãy cũng nói sao? Muốn nữ nhi biết cái gì là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, nữ nhi không giao thủ với Tần Đại sư một lần, làm sao có thể lĩnh ngộ chứ?
Lưu Linh Vân giảo hoạt nói.
Sau đó ánh mắt nhìn về phía Tần Trần, chắp tay nói:
- Tần Đại sư, ta thành tâm muốn giao lưu võ nghệ với ngươi, cũng không có ý khác, hy vọng ngươi không nên suy nghĩ nhiều.
Trong miệng nàng nói như vậy, nhưng trong lòng cực kỳ xem thường:
- Hừ, thổi ngưu bức như thế, ngay cả ứng chiến cũng không dám, chẳng phải đang sợ hay sao? Còn nói người này từng đánh chết lão tổ Phùng gia Phùng Uyên, hơn nữa là Các chủ Trần Đế Các, có phải bị phụ hoàng lừa hay không?
Nàng thấy thế nào, cũng không nhìn ra Tần Trần chính là các chủ Trần Đế Các.
Lưu Huyền Duệ im lặng, nói:
- Làm càn, Linh Vân, trẫm nói, ngươi cũng không nghe sao?
Bản thân mình qua nuông chiều gia hỏa này.
- Bệ hạ không cần nổi giận, nếu Cửu công chúa muốn tỷ thí với Tần mỗ, Tần mỗ cũng luận bàn với Cửu công chúa một phen, không phải chuyện gì lớn.
Tần Trần cười nói.
Lưu Huyền Duệ vội vàng nói:
- Tần Đại sư, như vậy sao được?
- Phụ hoàng, Tần Đại sư đã đáp ứng, ngươi ngăn cản chẳng phỉa vi phạm ý của Tần Đại sư?
Lưu Linh Vân rất vui vẻ, vội vàng cắt ngang lời của Lưu Huyền Duệ, không đợi Tần Trần đổi ý, nói:
- Tần Đại sư, cải lương không bằng bạo lực, hôm nay ở nơi này, chúng ta tỷ thí một lần.
Giọng nói vừa dứt, Lưu Linh Vân tiến lên trước một bước, khí thế trên thân chợt thay đổi, giống như hóa thành một thanh kiếm sắc bén.
- Thình thịch!
Hai chân giẫm lên mặt đất một cái trên đùi, Lưu Linh Vân bộc phát chân lực vô hình, chân lực xoay tròn, bắn ra sóng xung kích kinh người, thân thể giống như đạn pháo bay thẳng về phía Tần Trần.
- Phiên Nhược Thiên Tiên!
- Cheng!
Thân thể của nàng lắc lư trên không trung, trong nháy mắt hóa thành vô số điệp ảnh màu đỏ tung bay, giống như thiên tiên bao phủ thân thể, một đạo kiếm minh lợi hại nổ vang, một đạo ảo ảnh giống như tia chớp xuyên qua hư không, một kiếm đâm về phía Tần Trần.
Tạo nghệ kiếm pháp của Lưu Linh Vân đã đạt tới tình trạng đỉnh cao, chỉ thiếu chút nữa đã có thể đạt tới cảnh giới kiếm ý tùy tâm.
Nàng có tạo nghệ kiếm pháp không phải chuyện đùa, nhìn như một kiếm bình thản không có gì lạ, lại ẩn chứa biến hóa và sát cơ vô tận.
Tần Trần tùy ý cầm lấy chén trà, kẹp ở giữa hai ngón tay.
Mãi đến khi trường kiếm của Lưu Linh Vân còn cách mi tâm của Tần Trần ba tấc, Tần Trần mới đột nhiên giơ tay lên, miệng chén hướng ra phía ngoài, trực tiếp chế trụ mũi kiếm ẩn chứa uy lực kinh người của Lưu Linh Vân.
- Ba!
Chén trà dùng ngọc thạch tạo thành, cực kỳ yếu ớt, rơi xuống đất, sau đó chia năm xẻ bảy.
Trong tay Tần Trần, nó lại lột xác có thể ngăn cản kiếm khí và khí thế của Linh Vân, giống như có thể thu nạp một con trâu nước vào trong chén nhỏ, giọt nước không dư thừa, làm thế nào cũng không thể phá vỡ nổi.
- Làm sao có thể?
Lưu Linh Vân trợn mắt, uy lực một kiếm của nàng thế nào, nàng là người rõ ràng, đừng nói chén trà do ngọc thạch tạo thành, cho dù là cái chén làm bằng huyền thiết, cũng sẽ bị nàng chém nát ngay lập tức, làm sao có thể ngăn cản kiếm của nàng?
- Bổn công chúa cũng không tin.
- Tử Vi Tinh Thiểm!
Ánh mắt Lưu Linh Vân lạnh lẽo, cổ tay run run, mũi kiếm rung động chín chín tám mươi mốt lần trong chén, mỗi một lần rung động, uy lực lại chồng lên một phần, đến lần thứ tám mươi mốt, giống như kiếm ý sóng to gió lớn ngưng tụ vào một điểm, có thể xuyên thủng tất cả.