Vũ Thần Chúa Tể

Chương 82: Cược bảo

Chương Trước Chương Tiếp

Tần Trần ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện ở trong đại sảnh tầng hai có một bàn gỗ lê màu vàng, bên cạnh bàn gỗ vây quanh một đám thiếu nam thiếu nữ ăn mặc tơ lụa, vừa nhìn đã thấy được không phú tức quý.

Những người này toàn là thiếu niên, số lượng không ít, nam tử anh tuấn, nữ thì dung mạo xinh đẹp. Riêng một thiếu nữ đứng ở chính giữa thì như chúng tinh phủng nguyệt.

Thiếu nữ kia đã phát dục cực kỳ thành thục, dưới búi tóc màu đen là mũi quỳnh cao vót, đôi môi ửng đỏ như anh đào tràn ngập diễm lệ, chiếc cổ như thiên nga dựng thẳng, xuống chút nữa là xương quai xanh căng mịn, làn da như dương chi bạch ngọc.

Ở bên cạnh thiếu nữ vây quanh rất nhiều thiếu niên, trong đó có học viên của Thiên Tinh Học Viện, tựa hồ là con cháu hào môn, vừa nhìn đã nhận ra Tần Trần nên mới hô lên.

- Hắn chính là Tần Trần?

Nhất thời trong đám thiếu nam thiếu nữ có người nhẹ giọng hỏi, lộ ra nét mặt đầy hứng thú.

Danh tiếng hiện tại của Tần Trần ở vương đô có thể hình dung là thanh danh vang dội.

- Lý Thanh Phong, chính là tiểu tử này đánh bại ngươi trên kỳ đại khảo cuối năm của Thiên Tinh Học Viện sao? Thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt nha?

- Ha hả, ta nghe nói người này là con tư sinh Tần gia, không lâu trước bị Tần gia trục xuất ra khỏi Tần phủ, như chó nhà có tang.

- Bị tiểu tử như vậy đánh bại, Lý Thanh Phong, ngươi đúng là “nâng cao thể diện cho chúng ta rồi.

Ngoại trừ cô gái kia thì ở đây cũng có vài tên nam tử khí thế bất phàm, Lý Thanh Phong cũng ở trong này. Ngoài ra còn có vài thanh niên chừng hai mươi, trên người phát ra khí tức mạnh mẽ, thoạt nhìn rất đáng sợ.

Hiện tại trong đám thanh niên này có hai người đang nhìn Lý Thanh Phong đùa cợt.

Lúc bọn họ nói, ánh mắt liên tục liếc nhìn thiếu nữ váy đỏ, rõ ràng là người mến mộ thiếu nữ váy đỏ kia.

Chỉ là thiếu nữ váy đỏ không có một chút hứng thú nói chuyện với bọn họ, ngoại trừ ánh mắt nhìn Tần Trần lúc ban đầu ra thì chưa từng nói câu nào, lặng yên đứng đó, tựa như đang chờ cái gì.

Lý Thanh Phong bị hai người nói lái sang, sắc mặt tái xanh, lạnh lùng nói:

- Chó nhà có tang, hừ, cho dù người khác có nói thế nào thì hắn cũng là ngoại tôn của Định Võ Vương, ngươi có gan nói lời này trước mặt Định Võ Vương không? Huống chi…

Lý Thanh Phong cười thản nhiên:

- Ta nhớ Cát huynh và Liên huynh năm đó tốt nghiệp, ở trong kỳ đại khảo cuối năm, bài danh chỉ là thứ ba và thứ tư?

- Hừ, vậy cũng tốt hơn so với việc ngươi bại ở trong tay một đứa con tư sinh, năm đó đối thủ của bọn ta là Tứ vương tử và Tần Phong.

Hai thanh niên như bị lật ra chuyện xưa, thẹn quá thành giận nói.

- Coi như đối thủ của các ngươi là Tứ vương tử và Tần Phong thì thứ bậc cũng có thể bài danh thứ hai chứ? Sao cuối cùng lại chỉ có thể đạt thứ ba và thứ tư? Dường như còn kém một hai vị trí so với ta, cũng không biết ở đâu ra lại có cảm giác ưu việt?

Lý Thanh Phong lắc đầu nói.

- Ngươi...

Hai người tức sùi bọt mép, tròng mắt sắp phun ra lửa.

Thật vất vả mới tìm được cơ hội hạ thấp Lý Thanh Phong ở trước mặt Nhan tiểu thư, nhưng không ngờ ngược lại còn bị sỉ nhục một trận, đều do tên Tần Trần này cả.

Hai người oán hận nhìn Tần Trần, trong mắt lộ ra quang mang lạnh lẽo.

- Được, Lý huynh, Cát huynh, Liên huynh, mấy vị không cần làm một chút sự tình không thoải mái, hôm nay là giám bảo đại hội mỗi tháng một lần của Tụ Bảo Lâu, cùng với đó còn có cơ hội cược bảo, mấy vị nên suy nghĩ chút nữa làm sao giám bảo đi.

Có người giảng hòa.

- Đúng vậy, lần trước Cát huynh mua một chiếc vòng tay, sau đó mài ra, phía trên có khắc mấy pháp trận viễn cổ, sau khi kích hoạt thì có công hiệu đề thăng tốc độ ngưng luyện chân khí, quả thực là kiếm bộn.

- Ha hả, chuyện bình thường thôi mà.

Thanh niên họ Cát mỉm cười:

- Lúc đó ta nhìn vòng tay không giống vật thường nên mới bỏ ra một vạn ngân tệ mua về, ai biết khi mài ra thì giá cả độn lên mấy lần, coi như là vận khí.

Bề ngoài nhìn hắn bình tĩnh nhưng trong lòng thì hết sức đắc ý, lần cược bảo cái thủ trạc kia là một lần đắc ý nhất trong vài năm gần đây của hắn. Hiện tại được nói ra ở trước mặt Nhan tiểu thư nên càng dương dương đắc ý.

Nhưng trên mặt thì vẫn giả bộ rất khiêm tốn.

- Đây cũng không phải vận khí, gia tộc Cát huynh kinh doanh ngọc thạch, rất có tạo nghệ ở phương diện này. Ở phương diện ngọc thạch này có thể so sánh với Cát huynh sợ là không có mấy người, Cát huynh có thể nhìn ra hoàn toàn là dựa vào thực lực.

- Ha hả, Liêu huynh cũng không tệ, ta nhớ có lần Liên huynh tốn 8.000 ngân tệ mua một cái thạch bôi, kết quả sau khi mở ra chính là một Du Long Dạ Quang Bôi, có người tại chỗ ra giá 5 vạn ngân tệ nhưng Liên huynh không muốn bán, thật sự là làm bọn ta phải ghanh tị.

Thanh niên họ Liên nghe vậy thì tự nhiên cười, trên mặt lộ ra vẻ ngạo nghễ, nói:

- Ra giá 5 vạn ngân tệ đã muốn mua Dạ Quang Bôi của Bản thiếu chủ. Bản thiếu chủ là loại người thiếu 5 vạn ngân tệ sao? Du Long Dạ Quang Bôi này không nhiều, cầm về uống rượu có một loại phong vị nha.

- Ý Liên huynh là người nọ đã quá coi thường Liên huynh rồi, Liên huynh chính là thiếu chủ Bạch Kiếm Môn, sao lại để ý 5 vạn ngân tệ, thật buồn cười.

Nghe đám người này tự thổi phồng với nhau, Tần Trần đã minh bạch lai lịch của bọn họ. Cát Châu là đệ tử đại hào môn Cát gia, Cát gia chuyên môn kinh doanh ngọc thạch, sinh ý phân bố toàn bộ Đại Tề Quốc, có thể nói gia tài ngàn vạn, có thân phận hiển hách ở Đại Tề Quốc.

Còn Liên Băng là thiếu chủ Bạch Kiếm Môn, Bạch Kiếm Môn là một trong những đại tông môn đỉnh phong ở Đại Tề Quốc, thân phận thiếu chủ tự nhiên phi phàm.

Đám người này đều cùng truy cầu thiếu nữ có dung nhan như ngọc kia.

Nhan gia là một trong tam đại gia tộc của Đại Tề Quốc. Nhan Như Ngọc nổi danh như Triệu Linh San, cũng là một trong tứ đại mỹ nữ của vương đô. Dáng người diễm lệ quyến rũ, hấp dẫn không ít vương công quý tộc truy tinh phủng nguyệt.

Mà hôm nay là ngày cược bảo một tháng diễn ra một lần của Tụ Bảo Lâu, đám con cháu quý tộc ở vương đô này sau khi nghe được Nhan Như Ngọc cũng đến thì từng cái như đánh máu gà, dũng mãnh tràn vào tầng hai Tụ Bảo Lâu, hiển nhiên là có tâm tư đại triển tay chân, tranh thủ lấy hảo cảm của Nhan Như Ngọc.

Cược bảo?

Tần Trần minh bạch chuyện này, nhưng trong lòng lại sửng sốt.

Cái gọi là cược bảo hắn đã gặp ở Võ Vực.

Thiên Vũ đại lục, có rất nhiều di tích bí cảnh, bên trong chôn dấu vô số cổ vật.

Những cổ vật này có đồ vật rất tầm thường, nhưng cũng có một ít bí bảo từ thời Thượng cổ và các loại kỳ trân.

Chỉ là theo tuế nguyệt trôi qua, những bảo vật này bị vùi lấp dưới đất, đi qua vô số vạn năm nên phủ đầy bụi bặm, đã hoàn toàn biến thành một dạng khác.

Lại thêm Thiên Vũ đại lục có lịch sử cực kỳ mênh mông, ở trong lịch sử trường hà bao la, đã từng có vô số nền văn minh bị chôn vùi.

Cái này dẫn đến việc có rất nhiều bảo vật viễn cổ đến thời điểm hiện tại đều không nhận ra.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️