Vũ Thần Chúa Tể

Chương 811: Điên cuồng mướn thợ

Chương Trước Chương Tiếp

- Không chỉ các ngươi, còn có con cháu các ngươi, sau này, cũng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực làm người, mà không phải sinh sống trong xóm nghèo thấp kém hiện tại.

- Ta biết, trong các ngươi có rất nhiều người từ các châu xa xôi đi qua đây, các ngươi ôm mộng tưởng trong lòng, đi tới Hoàng thành phồn thịnh, muốn trở nên nổi bật, làm ra một phen sự nghiệp. Chờ mong có một ngày, có khả năng ngạo nghễ về nhà, trở lại quê hương mình, để cho những kẻ từng khinh bỉ các ngươi phải câm miệng.

- Thế nhưng, sau khi đi tới Hoàng thành, các ngươi mới phát hiện, hoàng thành cũng không dễ dàng.

- Không sai, nơi này là trung tâm của Đại Uy vương triều, nơi phồn hoa nhất toàn bộ vương triều, hàng năm, trong vương triều sẽ có bao nhiêu võ giả tới đây? Muốn lang bạt thuận theo thiên địa? Nhiều vô số kể.

- Trước đây, các ngươi không có cơ hội, cho nên chỉ có thể sa ngã.

- Nhưng hôm nay, Đan các đã xuất hiện.

- Đây là cơ hội giúp các ngươi ngẩng đầu làm người, thậm chí là cơ hội duy nhất giúp các ngươi nổi bật trong Hoàng thành, bởi vì ta không tin, sẽ có thế lực cao hơn nguyện ý thu nhận các ngươi, nguyện ý bình đẳng đối đãi các ngươi.

- Tiếp tục sa ngã, trở thành rác rưởi trong miệng, những quyền quý kia hay nắm lấy cơ hội, dựa theo Đan các quản lý, trở thành một phần tử của Đan các ta, lại một lần nữa ngẩng đầu làm người.

- Tất cả mọi việc, tất cả đều nằm trong tay các ngươi.

- Hiện tại, mướn thợ bắt đầu!

Hứa Bác nói xong tất cả, hắn xoay người rời khỏi nơi mướn thợ.

Yên lặng.

Toàn trường yên tĩnh!

Ngay sau đó, mơ hồ có tiếng khóc vang lên.

Chậm rãi, tiếng khóc càng lúc càng lớn, gần như tất cả dân chúng xóm nghèo đều chảy nước mắt, Hứa Bác nói mấy câu đi vào nội tâm của bọn họ.

Đúng vậy!

Bọn họ là người xóm nghèo, có người nào không muốn trở nên nổi bật?

Đại đa số người trong bọn họ đều đến từ những châu hẻo lánh, trèo đèo lội suối, trải qua muôn vàn nguy hiểm tánh mạng đi tới Hoàng thành, bọn họ đi xa như vậy là vì cái gì?

Nhưng khi tới nơi đây, bọn họ lại bị xem là rác rưởi?

Không!

Bọn họ cũng có mộng tưởng.

Cũng có truy cầu.

Bao nhiêu đêm, bọn họ yên lặng tự nói với mình, sau này nhất định sẽ dương danh lập vạn, oanh oanh liệt liệt trở lại quê hương của mình.

Thế nhưng thực tế tàn khốc đã đánh bọn họ vào bụi bậm, thấp kém đến mức người ta nhìn không thấy.

Đêm khuya, bọn họ đưa mắt nhìn chung quanh, trong bóng tối, nhìn không thấy một chút hy vọng nào.

Bọn họ tuyệt vọng.

Bọn họ giãy dụa.

Bọn họ đau khổ!

Mà hôm nay, Đan các đến, cho bọn họ một cơ hội, thậm chí còn là cơ hội xuất đầu duy nhất trong đời.

Không nắm được, bọn họ tiếp tục trượt dài, sa ngã ở chỗ này.

Trong thời gian ngắn, mỗi võ giả xóm nghèo đều im lặng, dần dần, ánh mắt trong lóe ra kiên quyết quang mang.

Không, bọn họ không muốn bị người ta xem thường, không muốn cả đời như thế.

Cho dù chết, bọn họ cũng muốn trở nên nổi bật.

Đang lặng yên không tiếng động, địa điểm Đan các mướn thợ xuất hiện mười hàng dài đội ngũ chỉnh tề, giống như một con rắn nhìn không thấy phần đuôi.

Xó xỉnh cách đó không xa.

Hứa Bác giật mình nhìn nhóm người trước mắt biến hóa, trong con mắt lộ ra quang mang kinh ngạc.

Những lời này, thật không phải hắn nghĩ ra được, mà là Tần Trần nói cho hắn biết trước khi xuất phát.

Lúc đầu, hắn giống như Trác Thanh Phong, hoàn toàn không xem trọng dân nghèo này, cho rằng bất kể ước thúc thế nào, đều không có tác dụng.

Nhưng hôm nay.

Hắn chấn động.

Tần Trần nói những lời này như có ma lực làm cho đám người luôn phân tán nhàn tản, cái gì cũng không quan tâm như biến thành người khác.

Mười hàng đội ngũ, yên lặng, trang nghiêm, chỉnh tề.

Căn bản khó có thể tưởng tượng đây là dân xóm nghèo.

Thậm chí trên thân đám người kia, Hứa Bác còn cảm nhận được một cổ lực lượng tinh thần trước đó chưa từng có, đây là thứ hắn chưa từng nhìn thấy trên thân người khác.

Hứa Bác không biết, chính bởi vì đám người xóm nghèo kia đều sinh hoạt dưới đáy của xã hội, vì vậy bọn họ càng khát vọng thành công hơn bất cứ người nào.

Chỉ cần có một chút hy vọng, bọn họ thậm chí sẽ bộc phát ra lực lượng cùng quyết tâm gấp mấy lần người thường.

Đan các mướn thợ, tiến hành rất thuận lợi, thậm chí còn thuận lợi hơn cả suy nghĩ.

Chỉ thời gian một ngày, Đan các liền thu nhận đến mấy nghìn người, đồng thời đây nhưng mà ngày đầu tiên.

Mấy ngày kế tiếp, Đan các mỗi ngày đều nhận mấy nghìn người.

Mấy ngày sau, Đan các đã thu nhận mấy vạn người xóm nghèo.

Đan các bên này tiến hành thuận lợi, các thế lực Hoàng thành khác đã kinh ngạc ngây người.

Bọn họ lúc đầu cho rằng Đan các chỉ tuyển mấy hạ nhân tại xóm nghèo, kiếm người xây dựng một ít kiến trúc, làm những công việc đê tiện.

Thật không nghĩ đến, Đan các điên cuồng như vậy, thời gian vài ngày, gần như đã mời chào một nửa võ giả xóm nghèo.

Thậm chí vẫn còn tiếp tục mời chào.

Trong thời gian ngắn, trong hoàng thành, các đại thế lực mỗi ngày đang thảo luận chuyện Đan các.

Bọn họ hoàn toàn không rõ cách làm của Đan các, không biết Đan các muốn làm cái gì.

Lãnh gia.

Đám người Lãnh Phá Công cũng ngạc nhiên ngây người.

- Đan các muốn làm cái gì? Chằng lẽ muốn dựa vào những dân nghèo này đi khai thác thị trường mới chứ? Hoặc giả đem đan dược đặc biệt, tiêu thụ tới vương triều khác?

Lãnh Phi Phàm không nhịn được đưa ra suy đoán.

Lãnh gia bị Đan các liên thủ với Tần Trần ép bức, những ngày gần đây, thật vất vả mới tính toán tất cả nợ nần rõ ràng, cả gia tộc đã nghèo rớt mồng tơi, cũng hận Đan các và Tần Trần đến mức ngứa răng.

- Nếu Đan các thật làm như vậy thì tốt, đám người xóm nghèo đều là kẻ thấy lợi quên nghĩa, bảo bọn họ mang đan dược đi tới vương triều khác, chúng ta chỉ cần tốn chút tinh lực, là có thể dễ dàng lừa gạt bọn họ. Cho dù làm không được, chỉ cần nửa đường ngăn cản đám người đó cũng có thể dễ dàng cướp lấy đan dược.

Lãnh Phá Công mặt lộ vẻ hung ác nói ra.

- Lãnh Phá Công, ta thấy ngươi không nên đặt tinh lực lên thân Đan các, Đan các nhưng mà ngụy trang, đối thủ chân chính của chúng ta chính là hoàng tộc Lưu thị.

Bên cạnh có tiếng hừ lạnh vang lên, ông tổ nhà họ Ngô Ngô Thành Phong bước nhanh vào trong.

- Bái kiến Ngô Thành Phong lão tổ, bái kiến Yến Vô Cực tông chủ, bái kiến Nhạc Lãnh Thiện Nhạc Tông chủ.

Lãnh Phi Phàm và đệ tử Lãnh gia nhìn thấy người đến, đều cung kính hành lễ.

- Các ngươi lui xuống trước đi.

Lãnh Phá Công khoát khoát tay, một đám đệ tử Lãnh gia nhanh chóng lui ra ngoài, ngược lại Lãnh Phi Phàm nhìn Lãnh gia chủ còn lưu lại đây, còn có mấy người phục vụ.

- Hừ, ta cũng không ngờ tới, Lưu Huyền Duệ lão nhi hèn hạ như vậy, vậy mà lợi dụng chuyện Đan các, trực tiếp ra tay với Lãnh gia ta, Lãnh gia ta hiện tại mất đi sinh ý đan dược, tài vật trong gia tộc cũng bị quét sạch sẽ, quả thực đáng hận.

Lãnh Phá Công căm giận vỗ một cái lên bàn, cái bàn bị đánh thành phấn vụn.

- Ngươi cũng không cần lo lắng quá mức, dù Lãnh gia các ngươi mất đi thị trường, nhưng ở trong hoàng thành, vẫn có rất nhiều sản nghiệp, cái gọi là lạc đà chết đói cũng lớn hơn ngựa, chỉ cần có những cửa hàng này, lại thêm Vô Cực Tông, Quy Nguyên Tông, Ngô gia chúng ta cùng nhau liên thủ, không hẳn không thể kiếm về.

Yến Vô Cực lạnh lùng nói ra.

- Điều này cũng đúng.

Lãnh Phá Công cười đắc ý.

Lãnh gia bọn họ mấy năm nay bố trí nhiều sản nghiệp trong hoàng thành, đặc biệt cửa hàng ở khu vực trung tâm, có thể nói là nhiều nhất trong các gia tộc.

Giá trị của những cửa hàng này là giá trên trời.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (1)