Vũ Thần Chúa Tể

Chương 81: Nghe lầm

Chương Trước Chương Tiếp

- Có chuyện gì vậy Từ quản sự?

Đầu lĩnh là một đại hán khôi ngô cung kính nói.

Từ quản sự cười lạnh, trực tiếp mở miệng nói:

- Lôi ba tên thiếu niên này ném ở cửa Tụ Bảo Lâu cho ta, nếu dám phản khán liền đánh một trận, sau đó cắt hai chân bọn họ, hừ, dám nháo sự ở Tụ Bảo Lâu, không biết sống chết.

Từ quản sự lộ ra vẻ mặt xem thường.

Loại thiếu niên nháo sự này hắn thấy nhiều lắm, đoán chừng là đệ tử của gia tộc hào môn nào đó, lúc trước uy phong ở địa phương khác quen, vì thế đến Tụ Bảo Lâu cũng mang cái giá đỡ đó lên.

Chỉ tiếc nơi này là Tụ Bảo Lâu, đừng nói đệ tử hào môn, coi như là hào môn quyền quý cũng phải nghĩ về phân lượng của mình.

Đi vào chỗ này nháo sự, phải có dự định bị người đánh.

- Vâng!

Vài tên hộ vệ vóc người to lớn quát, sát khí đằng đằng đi đến chỗ ba người Tần Trần.

Bên cạnh, tiểu nhị thấy một màn như vậy thì nhất thời trên mặt lộ ra nụ cười nhạt.

Cho các người khi nãy trang bức!

Bây giờ trang bức nữa đi.

Cũng không nhìn chỗ này là chỗ nào, là chỗ mà các ngươi có thể làm bộ sao?

- Các ngươi muốn làm gì?

Thấy bộ dáng của mấy tên hộ vệ kia, Trương Anh và Lâm Thiên nguyên bản có chút sợ sệt lại nổi giận, đứng ở phía trước Tần Trần.

- Chúng ta là học viên của Thiên Tinh Học Viện, các ngươi dám động thủ với chúng ta?

Ở vương đô, Thiên Tinh Học Viện vẫn rất có danh tiếng.

- Ha hả, ta quản các ngươi là ai, đừng nói các ngươi là học viên Thiên Tinh Học Viện, coi như các ngươi là con cháu hào môn, nháo sự ở Tụ Bảo Lâu của ta cũng đánh không lầm.

Từ quản sự cười lạnh nói, địa vị của Thiên Tinh Học Viện ở vương đô rất cao, nhưng toàn bộ học viện có nhiều học viên như vậy, đánh hai ba cái học viện sẽ xuất đầu cho bọn hắn sao?

Huống chi nháo sự ở Tụ Bảo Lâu, coi như là tài phán đến bọn họ cũng không sợ.

Khi vài tên hộ vệ sắp chụp vào ba người Tần Trần.

- Di, đây không phải quán quân đại khảo cuối năm lần này của Thiên Tinh Học Viện, Tần Trần sao?

Lúc này có một số quý tộc tham gia đại khảo cuối năm của Thiên Tinh Học Viện nhận ra Tần Trần, liền kinh hô một tiếng.

Nhất thời người ở xung quanh cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

- Là hắn, ngươi chắc không?

- Đương nhiên.

- Thật đúng là hắn, đúng là Tần Trần rồi, hai người bên cạnh hắn là Lâm Thiên và Trương Anh, là con cháu Lâm gia và Trương gia.

- Ta sát, thật đúng là gia hỏa này, nếu như không phải hai thiếu niên kia nói bọn họ là học viên Thiên Tinh Học Viện, thì nhất thời ta còn không nhận ra được.

Lúc này có vài khách nhân lục tục nhận ra thân phận của Tần Trần.

Mấy ngày này, nếu hỏi ai danh tiếng thịnh nhất vương đô, thì không hề nghi ngờ gì, chắc chắn là Tần Trần.

Tần Trần có danh tiếng to lớn, không chỉ bởi vì hắn lấy được đệ nhất trong đại khảo cuối năm Thiên Tinh Học Viện, mà còn vì ân oán của hắn và Tần gia.

Đặc biệt là tối qua Tần Dũng liên hợp người Ảnh Sát Lâu ám sát Tần Trần, kết quả toàn quân bị diệt, càng trong một đêm đẩy Tần Trần đến đầu gió.

Có người bảo rằng Khang Vương Gia muốn mang ái nữ của mình, là một trong tứ đại mỹ nữ vương đô Triệu Linh San quận chúa gả cho Tần Trần, vì thế mới chuyên môn phái cao thủ bảo hộ hắn.

Cũng có người nói, bên người Tần Trần có ẩn giấu một gao thủ, thời khắc bảo hộ hắn.

Lại có người nói, trên thực tế Tần Trần là đệ tử của viện trưởng Chử Vĩ Thần, vì vậy Chử Vĩ Thần rất chiếu cố hắn.

Các loại lưu ngôn phỉ ngữ bay tứ tung làm cho người ta khó phân biệt thật giả.

- Dừng tay, nhanh dừng tay cho ta!

Nghe được tiếng nghị luận của mọi người, trong nháy mắt Từ quản sự biến sắc, như ếch nhảy dựng, thân hình thoắt một cái ngăn ở trước người mấy tên hộ vệ kia.

Trong đó có một gã hộ vệ sát khí đằng đằng chụp vào Tần Trần, Từ quản sự khẩn trương đánh bay hắn ra ngoài, vẻ mặt như bị táo bón.

- Từ quản sự... ngươi đây là?

Tất cả hộ vệ ở đây đều sửng sốt.

Tử quản sự này xảy ra chuyện gì, vừa rồi còn bảo bọn họ bắt Tần Trần lại, sao bây giờ như thấy cha ruột của mình vậy?

- Các ngươi mù mắt rồi phải không, tất cả lui xuống cho ta.

Từ quản sự nổi giận gầm lên một tiếng, chợt khuôn mặt nguyên bản nổi giận đùng đùng lại như trời giăng đầy mây trắng, nhất thời xuân về hoa nở, ánh nắng chiếu khắp nơi nhìn Tần Trần, nói:

- Khái khái, nguyên lai là Trần thiếu, thất kính, thất kính!

Không xong, thiếu niên trước mặt lại là Tần Trần danh tiếng thịnh nhất vương đô hiện tại?

Trong lòng Từ quản sự như có một vạn con ngựa giằng xéo, sau lưng đã bị mồ hôi thấm ướt đẫm.

Nếu như không phải người khác nói ra, thì kém chút nữa bản thân đã xông đại họa rồi.

Tuy hắn chưa thấy qua Tần Trần, nhưng không ngăn được hắn nghe tin đồn về Tần Trần.

Thiếu niên này không phải là người tầm thường.

Tuy địa vị của Tụ Bảo Lâu ở vương đô rất cao, quyền thế lớn, nhưng đây chỉ là so sánh với hào môn mà thôi. Thời điểm chân chính đối mặt với hào phú, bọn họ vẫn phải chú ý đúng mực.

Dù sao thì Tụ Bảo Lâu muốn tồn tại ở vương đô, phải đánh tốt tất cả các phương diện liên quan mới được.

Ví dụ như vị trước mắt này...

Ngoại tôn của Định Võ Vương!

Đệ nhất đại khảo cuối năm của Thiên Tinh Học Viện.

Thiên tài vương quốc sắp được Huyết Linh Trì rèn luyện.

Người như vậy nếu có chuyện ở vương đô, Tụ Bảo Lâu chưa chắc sẽ sụp đổ, nhưng quản sự như hắn chỉ sợ sẽ đại họa lâm đầu.

Lại nói, hai ngày nay vì thay Tần Trần ra mặt, nghe nói Viện trưởng Thiên Tinh Học Viện Chử Vĩ Thần và Khang Vương Gia không chỉ một lần gõ qua Kinh Thánh Cổ.

Nếu như mình thật cắt đứt hai chân của người này thì kết quả...

Chỉ nghĩ thôi mà Từ quản sự đã cảm thấy đũng quần lạnh buốt.

- Vừa rồi các hạ không phải nói muốn đá văng chúng ta ra ngoài cửa, cắt đứt hai chân sao?

- Khái khái, đâu có, đâu có, nhất định là Trần thiếu hiểu lầm, sao ta có thể nói lời như vậy được? Tụ Bảo Lâu chúng ta buôn bán chú trọng nhất là khách đến, thiếu niên thiên tài giống như Trần thiếu, Tụ Bảo Lâu chúng ta hoan nghênh còn không kịp, sao lại dám để ngài đi ra ngoài? Nhất định là ngươi nghe lầm, nghe lầm rồi.

Từ quản sự đầu rung như trống bỏi nói.

- Thật?

- Đương nhiên.

Từ quản sự nghĩa chính ngôn từ nói:

- Vừa rồi ta nói là, lôi tiểu nhị kia ra ngoài, tên này dám vô lễ với Trần thiếu, thật là làm hỏng tôn nghiêm của Tụ Bảo Lâu ta, người đâu, lôi tên gia hỏa này ra cho ta.

Tiểu nhị ở bên cạnh mặt đã tái xanh, nói:

- Từ quản sự, ta...

- Câm miệng cho ta, ngươi đắc tội Trần thiếu, chắc là muốn nói xạo gì nữa phải không?

Lúc này một đám hộ vệ xống lên lôi tiểu nhị ra ngoài, nhất thời ngoài cửa truyền đến từng tiếng kêu gào thảm thiết.

- Đến, Trần thiếu ngàn vạn lần đừng để những việc không hay này làm mất hứng thú của ngươi, để ta dẫn ngươi đi tham quan Tụ Bảo Lâu chúng ta một chút.

Từ quản sự không nói hai lời mang theo ba người Tần Trần đi lên lầu.

- Bảo vật ở tầng này thật ra chỉ là tầm thường nhất của Tụ Bảo Lâu chúng ta, trân bảo ở tầng hai mới chính là bảo vật chân chính.

Đi vào tầng hai, một loại cảm giác tráng lệ lập tức ập đến.

Đại sảnh tầng hai cực kỳ xa hoa, bốn phía bày không ít quầy hàng, vừa nhìn đã thấy xa hoa hơn đại sảnh một tầng rất nhiều.

So sánh với tầng một thì khách nhân ở tầng hai rõ ràng ít đi không ít, nhưng từng cái đều mặc kim ngọc long lanh lộ ra khí độ bất phàm, hiển nhiên là thân phận hiển hách.

- Di, đây không phải Tần Trần sao?

Trong đại sảnh tầng hai, vài tên thiếu nam thiếu nữ khí vũ hiên ngang đang chọn bảo vật mà mình muốn mua, nhìn thấy người đến thì nhất thời có một người trong đó lộ ra tiếng kinh nghi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️