Mặc dù Trác Thanh Phong là cường giả nửa bước Vũ Vương đỉnh phong, thế nhưng dù sao chỉ là nửa bước Vũ Vương, chân lực trong cơ thể vẫn chưa chuyển hóa chân nguyên hoàn toàn, làm sao có thể là đối thủ của Lãnh Phá Công.
Chỉ một kích, đương nhiên sẽ thụ thương.
- Lãnh Phá Công, ngươi thật to gan, nơi này là Hoàng thành, ngươi dám tuỳ tiện giết người, ngươi muốn tạo phản hay sao?
Cho dù Trác Thanh Phong thụ thương, nhưng vẻ mặt lại không sợ chút nào, tức giận đứng trước mặt Tần Trần.
- Trác Thanh Phong, ta kính ngươi là Các chủ Đan các, ngươi tránh ra cho ta, người này năm lần bảy lượt khiêu khích Lãnh gia ta, hôm nay ta không giết hắn, thề không làm người.
Lãnh Phá Công lạnh lùng quát lên, ánh mắt lạnh giá, lạnh lùng nhìn Tần Trần, trong mắt bắn ra hàn quang kinh người.
Nhưng Tần Trần phía sau Trác Thanh Phong lại không hề sợ hãi, hắn chỉ cau mày nhìn về phía hoàng cung.
Tại sao tốc độ của Lưu Huyền Duệ lại chậm như vậy?
- Trần thiếu là người Đan các ta, nếu ngươi dám động tới một cọng tóc gáy của hắn, lão phu sẽ tiến về phân bộ Đan các Bắc Thiên vực, diệt Lãnh gia các ngươi.
- Chỉ bằng ngươi?
Ánh mắt Lãnh Phá Công lạnh như băng, cười lạnh nói:
- Trác Thanh Phong ngươi chỉ là khí đồ Đan các Bắc Thiên vực, đổi lại là Các chủ Đan các nơi khác, lão phu còn kính hắn vài phần, ngươi chỉ là khí đồ của Đan các, lão phu sẽ quan tâm hay sao? Ta cho ngươi ba giây để tránh ra, bằng không lão phu sẽ giáo huấn ngươi.
Trác Thanh Phong bị Đan các Bắc Thiên vực giáng chức xuống nơi đây, điểm này, lão tổ Lãnh gia Lãnh Phá Công đã tìm hiểu rõ ràng, nếu không, mấy năm nay hắn cũng không dám lớn lối với Đan các như thế.
Huống chi. Đan các mạnh, nhưng nó cũng có rất nhiều phân bộ.
Phân bộ của nó tại Bách Triều chi địa, giống như Đan các tại Hoàng thành này, số lượng cũng vượt qua một trăm, toàn bộ đại lục, mênh mông vô biên, chỉ cần hắn không giết Trác Thanh Phong, hắn không tin Đan các Bắc Thiên vực sẽ vì dân đen ngũ quốc mà làm khó dễ Lãnh gia.
Dù sao, tôn chỉ của Đan các chính là không xen vào tranh đấu giữa các thế lực địa phương.
Nếu Đan các Bắc Thiên vực thật sự vì một thiếu niên liền diệt sát Lãnh gia, chỉ cần truyền vào Vũ Vực cao nhất, tất nhiên sẽ dẫn tới rung động, mang tới phiền toái lớn cho Đan các.
- Lãnh Phá Công, ta thấy ngươi điên rồi.
Trác Thanh Phong phẫn hận hét lên, nhưng nội tâm vô cùng nóng nảy.
Bằng vào một mình hắn, căn bản ngăn không được Lãnh Phá Công.
Làm cho Trác Thanh Phong phiền muộn chính là, chính hắn vô cùng khẩn trương, Trần thiếu lại không có chút lo lắng nào.
- Trác Thanh Phong, ngươi không cho là thật chứ gì? Được rồi, rất tốt, ta thật muốn xem một chút, Lãnh Phá Công ta muốn giết người, ai có thể ngăn cản!
Quát lớn một tiếng, Lãnh Phá Công không nói nhảm với Trác Thanh Phong lời nào nữa, trong mắt bắn ra hàn quang, hắn lướt tới, một chưởng đánh thẳng vào Trác Thanh Phong.
Ầm ầm!
Trong hư không, chân nguyên vô tận ngưng tụ, hóa thành một cổ lực lượng kinh người, giống như một con cự thú trấn áp Trác Thanh Phong, mặc cho Trác Thanh Phong động đậy thế nào, hắn không cách nào tránh thoát được.
- Đây chính là chân nguyên lực của Vũ Vương sao? Đây chính là ý chí võ đạo trấn áp sao?
Trác Thanh Phong cảm thấy nội tâm tuyệt vọng.
Hắn dầu gì cũng là cường giả cấp bậc nửa bước Vũ Vương, trong cơ thể có một bộ phận chân lực đã bắt đầu chuyển hóa thành chân nguyên, thế nhưng đối mặt với Vũ Vương chân chính như Lãnh Phá Công, hắn lại không chịu nổi một kích, ngay cả động đậy cũng không được.
Loại cảm giác vô lực này, làm cho Trác Thanh Phong cảm thấy tuyệt vọng sâu sắc.
- Trác Thanh Phong, nhớ kỹ cảm giác vận chuyển ý chí võ đạo và chân nguyên này, nó có trợ giúp rất lớn khi ngươi đột phá cảnh giới Vũ Vương.
Một giọng nói truyền vào trong tai Trác Thanh Phong, Trác Thanh Phong im lặng, lúc này, Tần Trần vẫn còn nhàn nhã thoải mái nói chuyện với hắn.
- Trần thiếu, ngươi chạy mau, ta sẽ nghĩ biện pháp ngăn cản hắn.
Trác Thanh Phong lo lắng nói.
- Khỏi cần, bọn họ đã tới?
Tần Trần lại khẽ cười nói.
- Tới? Ai tới?
Trác Thanh Phong sững sờ, hắn chỉ thấy bàn tay Lãnh Phá Công nâng lên, tỏa ra khí tức vô cùng kinh khủng, trực tiếp tấn công Tần Trần.
- Tiểu tử, hôm nay chính là ngày chết của ngươi.
Gương mặt Lãnh Phá Công biến thành dữ tợn, sát ý sôi trào.
Mắt thấy bàn tay sắp đánh trúng Tần Trần.
Đột nhiên một tiếng sấm vậy quát lạnh tiếng vang lên.
- Dừng tay!
Sau một khắc, một đạo lưu quang kinh người, giống như sao băng lập tức xuất hiện trước mặt Tần Trần.
Đây là một lão giả có chòm râu màu xám nâu, khí sắc lạnh lùng nghiêm nghị, ánh mắt tỏa sáng như sao trời, bàn tay khô gầy giống như có ngàn vạn vì sao đang lóe sáng, bàn tay lập tức va chạm với công kích của Lãnh Phá Công.
Ầm ầm!
Tiếng nổ lớn như sấm sét vang vọng toàn bộ thị trường giao dịch, mang theo chân nguyên nổ tung đáng sợ, các võ giả tại thị trường giao dịch đều lui lại, mọi người đều bị hoa mắt ù tai.
- Lãnh Phá Công, nơi này là Hoàng thành, ngươi dám giết người trên đường, thật là to gan.
Lão giả kia hừ lạnh một tiếng, ánh mắt mang theo vẻ giận dử.
- Phó Tinh Thành, là ngươi?
Lãnh Phá Công sầm mặt lại, lộ ra vẻ ngưng trọng.
Phó Tinh Thành, Viện trưởng Đế Tinh Học Viện, cường giả tiếng tăm lừng lẫy tại Hoàng thành.
Người này, hắn đã đột phá cảnh giới Vũ Vương từ ba mươi năm trước, một thân tu vi thâm bất khả trắc.
Mấu chốt là, người này thân là Viện trưởng Đế Tinh Học Viện, rất ít hỏi thế sự, thậm chí ngay cả vài tên phó viện trưởng Đế Tinh Học Viện cũng hiếm khi gặp được hắn, vì sao hôm nay lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này?
Nghĩ tới nghĩ lui, Lãnh Phá Công chỉ nghĩ tới một khả năng.
Đó chính là hoàng thất.
Đế Tinh Học Viện, chính là đệ nhất học viện trong vương triều, nhưng thật ra, nó là hoàng thất xây dựng, Viện trưởng Đế Tinh Học Viện luôn luôn trung thành với hoàng thất, chỉ có bệ hạ hiện nay mới có thể mời được người này.
Đúng lúc này.
Lãnh Phá Công vừa nghĩ tới vấn đề kia...
Rầm rầm rầm!
Cả đường phố thị trường giao dịch rung động trong nháy mắt, một đám Cấm vệ quân thân mặc áo giáp đang lao nhanh bên ngoài thị trường giao dịch, cũng bao vây thị trường giao dịch vào giữa.
Ngay sau đó, Cấm vệ quân tản ra, bệ hạ Lưu Huyền Duệ của Đại Uy vương triều hiện nay chậm rãi đi tới, nhìn cảnh tượng trước mặt, hắn tức giận.
- Thảo dân bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Nhìn thấy Lưu Huyền Duệ, tất cả võ giả có mặt đều kinh hoảng quỳ xuống, từng người cung kính hét lớn.
- Chúng ái khanh miễn lễ!
Lưu Huyền Duệ phất tay một cái, trầm giọng nói:
- Trẫm nghe nói các vị bị ức hiếp và ủy khuất tại thị trường giao dịch, các vị yên tâm, lần này trẫm tới đây chính là vì giữ gìn lẽ phải cho các vị, Đại Uy vương triều chúng ta là vương triều làm theo luật pháp, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ bất kỳ thế lực nào dám diễu võ dương oai, ức hiếp mọi người, điểm này, trẫm Lưu Huyền Duệ cam đoan với mọi người.
Giọng nói to rõ của Lưu Huyền Duệ truyền khắp bầu trời thị trường giao dịch, truyền vào tai mỗi võ giả, các võ giả có mặt tại nơi này kích động không nhỏ.
Bệ hạ đang bảo vệ bọn họ sao?
Ban đầu, bởi vì Lãnh Phá Công xuất hiện, các võ giả rất hoảng sợ, hiện tại, nội tâm bọn họ rất ấm áp.
- Lãnh Phá Công, ngươi nên giải thích với trẫm một chút, ở nơi này đã xảy ra chuyện gì hay không?
Lưu Huyền Duệ đi lên phía trước, nhìn thị trường giao dịch hỗn loạn, hắn lạnh lùng nói với Lãnh Phá Công, trong lời nói mang theo ý chí báo đạo của đế vương phóng lên trời cao.