Vũ Thần Chúa Tể

Chương 80: Lãnh mạch đại sư

Chương Trước Chương Tiếp

Giả vờ, cứ giả vờ đi!

Nhìn Tần Trần tùy ý để Thanh Cương Kiếm xuống, biểu lộ có chút chướng mắt, trong lòng tiểu nhị bộc phát ra oán khí nồng nặc.

Trang bức với ta, mua không nổi thì cứ nói thẳng!

Còn tính dai không đủ, ngươi biết cái gì gọi là tính dai sao? Hồ lộng làm như bản thân là một tên Luyện Khí Sư vậy!

Áp chế lửa giận trong lòng, tiểu nhi lấy tiếp một thanh trường kiếm, nói:

- Chuôi này là Bạo Viêm Kiếm làm từ Hỏa Sơn Tinh Thạch, do Lãnh Mạch đại sư của Khí Điện luyện thành. Lãnh Mạch đại sư chính là một trong những Luyện Khí Sư cao cấp của Khí Điện. Mặc dù chuôi Bạo Viêm Kiếm này là tác phẩm ban đầu của hắn, nhưng không coi là tinh phẩm, nên hiện tại chỉ bán 8.000 ngân tệ một thanh.

Trên thân trường kiếm mang theo màu ám hồng, tinh quang lưu chuyển. Tần Trần cầm lên hơi rót chân khí vào, nhất thời một cổ khí tức nóng rực tràn ngập thân kiếm.

- Ahhh, thật là một thành kiếm cường đại.

Lâm Thiên và Trương Anh nhìn, ánh mắt liên tục hiện ra tia sáng, không hổ là tinh phẩm của Lãnh Mạch đại sư, một thanh bảo kiếm như thế nếu cho bọn họ thì sợ rằng có thể đề thăng tối thiểu một cấp, đối chiến võ giả Nhân cấp hậu kỳ cũng không sợ chút nào.

Thế nhưng Tần Trần vẫn nhịn không được lắc đầu.

Dung nhập Hỏa Sơn Tinh Thạch vào trường kiếm thật sự có khả năng gia tăng thuộc tính hỏa diễm cho trường kiếm, nhưng nếu như bản thân võ giả không có chân khí hỏa thuộc tính thì biên độ sức mạnh cũng sẽ không bởi vì cầm kiếm mà xê xích nhiều, coi như phí phạm.

- Còn có cái nào khác không?

Để Bạo Viêm Kiếm xuống, Tần Trần hỏi.

Nghe Tần Trần nói, tiểu nhị thoáng cái trợn tròn con ngươi.

Tác phẩm của Lãnh Mạc đại sư cũng bị coi thường? Tiểu tư nhà ngươi giả bộ quá giống rồi đó.

Tốt, nếu ngươi đã muốn thì cứ tiếp tục giả bộ đi.

Tiểu nhị nổi giận đùng đùng đi tới sau quầy, cầm ra một thanh trường kiếm toàn thân đen kịt, nói:

- Chuôi Huy Diệu Kiếm này cũng là tác phẩm của Lãnh Mạch đại sư, dùng huyền thiết, Huy Diệu Thạch, Nguyệt Quang Sa và nhiều loại tài liệu đặc biệt luyện thành. Áp dụng thủ đoạn chế tạo đặc thù, là một trong những tác phẩm đỉnh phong của Lãnh Mạc đại sư, bất quá giá cả khá cao, không phải người thường có thể chịu được, giá là 15.000 ngân tệ.

Vù vù!

Trường kiếm màu đen vừa ra khỏi vỏ, lập tức có một cổ ánh sáng màu đen lưu chuyển, Lâm Thiên và Trương Anh nhất tề cảm thụ được một cổ khí tức sâm lãnh, đều hít một hơi khí lạnh.

Hảo một thanh thần binh!

- Thế nào, thanh bảo kiếm này các hạ thỏa mãn chứ?

Tiểu nhị hừ lạnh nói.

Hắn cơ hồ đã có chút phẫn nộ.

Tần Trần lộn ngược trường kiếm, cẩn thận nhìn đường văn trên thân kiếm, trên toàn bộ thanh trường kiếm hiện lên từng vòng vân tay, thủ đoạn chế tạo chắc là cơ sở ngũ thức trong Toàn Cương Đoán Tạo Pháp.

Toàn Cương Đoán Tạo Pháp được gọi đệ nhất thủ pháp chế tạo ở Đại Tề Quốc, nhưng trong Võ Vực thì loại thủ đoạn chế tạo này đã sớm bị loại bỏ.

Đây là bởi vì Toàn Cương Đoán Tạo Pháp trong quá trình luyện chế sẽ gây ra tổn thương nhất định với kết cấu của nguyên vật liệu, tài liệu sử dụng có thể bị kéo dãn ra hoặc dát mỏng hư hỏng, như vậy thì khả năng chịu đựng chân khí sẽ kém đi không ít.

Để Huy Diệu Kiếm xuống, Tần Trần cau mày nói:

- Lẽ nào chỗ này của các ngươi chỉ có những trường kiếm này, không có cái khác tốt hơn sao?

Nói thật, hắn vốn tưởng đồ vật ở trong Tụ Bảo Lâu tuy chưa chắc sẽ làm hắn hết sức hài lòng, nhưng cũng không đến mức quá kém.

Chỉ là mấy thứ đồ mà tiểu nhị vừa lấy ra thật quá rác rưởi, để cho Tần Trần tràn ngập thất vọng đối với Tụ Bảo Lâu.

- Thứ tốt hơn Tụ Bảo Lâu chúng ta có, có điều bằng ngươi cũng mua được sao? Làm bộ làm tịch cũng phải có giới hạn, nếu làm hư đồ đạc của Tụ Bảo Lâu. người bồi thường nổi sao?

Tiểu nhi kia vừa nghe Tần Trần nói, nhất lời cũng nóng, không kiềm chế được lửa giận trong lòng nữa.

Tiểu tử này năm lần bảy lượt trang bức trước mặt mình, mua không nổi thì cứ nói mua không nổi, giả cái gì chứ!

Một trận hô to này ngay lập tức dẫn đến ánh mắt của các khách nhân trong đại sảnh tầng một.

- Xảy ra chuyện gì?

Một thanh âm trầm thấp vang lên, từ phía sau quầy đi ra một trung niên mặc trường bào màu đen.

Người này long hành hổ bộ, không nộ mà uy, hiển nhiên là một gã quản sự của Tụ Bảo Lâu, nghe được ồn ào nên đến.

- Từ quản sự, ba thiếu niên này rõ ràng không có năng lực mua đồ, nhưng ở trong Tụ Bảo Lâu chúng ta chê này chê nọ, thuộc hạ thật chịu không được cho nên mới quát lớn.

Tiểu nhị kia thấy được đối phương, cả người run lên, lập tức kể ra.

- Ồ?

Trung niên quản sự nhìn về phía Tần Trần, vừa tỉ mỉ quan sát ba người vừa nói:

- Mấy vị khách nhân, chuyện là như thế phải không?

Tần Trần không nghĩ đến đi ra ngoài mua một món đồ còn có thể gặp sự tình như vậy, trong lòng nhịn không được buồn bực, hừ lạnh nói:

- Ta chỉ muốn mua một món binh khí, tiểu nhị của các ngươi mắt chó coi thường người, cầm ra mấy món rác rưởi. Như thế nào, lẽ nào Tụ Bảo Lâu các ngươi không cho khách nhân mua đồ? Còn nữa, những thứ rác rưởi các ngươi lấy ra thì chúng ta phải mua ngay?

Khách nhân ở bên cạnh nhất thời trợn mắt hốc mồm.

Ai đây, lại dám nói bảo vật của Tụ Bảo Lâu là rác rưởi?

Tụ Bảo Lâu chính là đệ nhất tàng bảo điếm tại vương đô, nếu như đồ chỗ này là rác rưởi, thì địa phương khác chắc chắn không có bảo vật gì tốt.

- Từ quản sự, ngài có nghe hay không, có nghe hay không? Đây cũng không phải sự tình nhỏ gì.

Tiểu nhị kia nhảy dựng lên, chỉ vào Tần Trần nói:

- Từ quản sự ngươi nhìn y phục trên người hắn, mặc như vậy cũng đến Tụ Bảo Lâu chúng ta tiêu phí, hừ, không phải Tụ Bảo Lâu ta khinh thường khách nhân, mà một số cái gọi là khách nhân thật quá đùa bỡn người.

Từ quản sự nghe vậy sầm mặt lại, híp mắt nói với Tần Trần:

- Vị khách nhân này, Tụ Bảo Lâu ta mở cửa đón khách, hi vọng thuộc hạ đều sẽ cung kính mỗi một vị khách nhân, hữu cầu tất ứng. Nhưng nếu có người mượn quy củ của Tụ Bảo Lâu ta đến nháo sự, tiêu khiển ở Tụ Bảo Lâu, vậy thì chớ trách Tụ Bảo Lâu ta không nể mặt mũi, gọi gia trưởng các ngươi đến.

Nói xong, một cổ chân khí húng hồn tuôn trào, ép lên người ba người Tần Trần.

Quản sự này là một cường giả Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong.

Lâm Thiên và Trương Anh biến sắc, vội vàng nói:

- Hiểu lầm, nhất định là vị quản sự này hiểu lầm rồi, chúng ta đều là học viên của Thiên Tinh Học Viện, không phải đến Tụ Bảo Lâu nháo sự, nhất định là hiểu lầm...

- Lâm Thiên, Trương Anh, đừng nói nữa.

Tần Trần phất tay ngăn hai người mở miệng, hừ lạnh nói:

- Các hạ đang muốn uy hiếp ta sao? Hay nói Tụ Bảo Lâu không muốn bán đồ?

Đối mặt uy áp Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong của Từ quản sự, Tần Trần không chút sợ hãi, vẻ mặt phong khinh vân đạm, có chăng chỉ là lạnh lẽo nhàn nhạt.

Từ quản sự nhịn không được cau mày, lộ ra vẻ mặt khác thường.

- Hắc hắc, tiểu tử ngươi có gan.

Chợt, hắn cười lạnh.

Từ quản sự lần đầu tiên thấy có thiếu niên dám lộ ra nét mặt như vậy trước mặt mình.

Thật nghĩ mình không dám trừng trị hắn sao?

- Người đâu!

Hắn quát một tiếng, nhất thời có một đội hộ vệ đầy đủ võ trang chạy đến.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️