Vũ Thần Chúa Tể

Chương 78: Tụ bảo lâu

Chương Trước Chương Tiếp

Sáng sớm hôm sau, trời tờ mờ sáng.

Đại môn nhà Tần Trần bị Trương Anh và Lâm Thiên gọi mở.

- Trần thiếu, nghe nói hôm qua có người tập kích nhà của ngươi, ngươi không có sao chứ?

Hai người vừa đến liền lo lắng quan sát bốn phía, thấy gian phòng Tần Trần thành một đống hỗn độn thì đều tức giận:

- Tần gia quả thật quá phận, ngươi rõ ràng là người Tần gia nhưng đối phương lại muốn đuổi tận giết tuyệt, quả thật là thiên địa không dung mà.

- Các người đừng khẩn trương, ta không sao cả, bất quá các ngươi nghe chuyện này ở đâu?

Tần Trần mở đôi mắt buồn ngủ mông lung, nghi hoặc nói.

- Chẳng lẽ Trần thiếu không biết hiện tại khắp vương đô đều biết tin tức ngươi bị quản gia Tần phủ tập kích sao. Quản gia Tần phủ mang theo sát thủ Ảnh Sát Lâu tới xuống tay với ngươi, chuyện này đã kinh động thánh thượng, bệ hạ hạ chỉ nhất định phải điều tra ra hung thủ rõ ràng, nếu như phát hiện có người cấu kết Ảnh Sát Sâu, thì tuyệt không nhân nhượng, hiện tại Tần phủ đã đại loạn rồi.

- Đúng vậy, nghe nói sau khi Viện trưởng Chử Vĩ Thần biết được tin tức ngươi bị ám sát thì trời còn chưa sáng đã đi gõ Kinh Thánh Cổ, đi cùng còn có Khang Vương Gia.

Trương Anh và Lâm Thiên ngươi ta một lời.

Tần Trần lập tức minh bạch đây chắc là Khang Vương Gia vì mình mà làm hết thảy.

- Di, tu vi của hai người các ngươi...

Bỗng nhiên Tần Trần quan sát Lâm Thiên và Trương Anh, ánh mắt ngẩn ra.

Lúc ở kỳ thi cuối năm, tu vi hai người vẫn chỉ là Nhân cấp trung kỳ. Bây giờ mới một ngày không gặp tu vi hai người đề thăng không ít, làm Tần Trần có chút khiếp sợ.

- Hắc hắc, ngươi cũng nhìn ra? Chúng ta không biết vì sao mà từ sau khi tu luyện khẩu quyết ngươi giao cho, tốc độ ngưng tụ chân khí trong người nhanh hơn trước kia mấy lần, tu vi mỗi ngày đều tăng trưởng.

Lâm Thiên và Trương Anh hưng phấn nói.

- Không đúng.

Tần Trần nhíu mày, tâm pháp hắn cho hai người là một loại tâm pháp rất phổ biến ở Võ Vực, đồng thời kết hợp với một ít điểm đặc thù của hai người, tuy thực có thể đề thăng tốc độ tu luyện, nhưng còn không có đạt đến mức độ khoa trương như vậy.

- Hai các ngươi qua đây ta xem một chút.

Tần Trần vừa nói, vừa để tay phải lên hai người, tinh tế cảm nhận, lập tức cảm giác được dường như có một loại lực lượng thần bí được kích hoạt trong cơ thể hai người, tản mát ra khí tức cuồn cuộn.

Tần Trần ngưng mắt lại, giật mình nhìn Lâm Thiên và Trương Anh, chẳng lẽ trong cơ thể hai người có tồn tại huyết mạch đặc thù, cho nên mới xuất hiện tình huống này, giống như huyết mạch ẩn được kích hoạt, trừ cái đó ra thì Tần Trần cũng không nghĩ được nguyên nhân gì khác.

- Trần thiếu, chúng ta không có xảy ra vấn đề gì chứ?

Lâm Thiên và Trương Anh thấy vẻ mặt Tần Trần ngưng trọng thì nhất thời khẩn trương nói.

Bây giờ cả hai người bọn hằn đều tôn sùng Tần Trần đến mức muốn đầu rạp xuống đất, nói gì nghe nấy.

- Không có việc gì.

Tần Trần thấy hai người khẩn trương như vậy thì nhất thời cười, về sau thoáng kiểm tra hai người một cái có lẽ sẽ biết nguyên nhân gì.

- Đi thôi!

Ăn xong điểm tâm, Tần Trần đi ra ngoài.

Lâm Thiên và Trương Anh đều nói:

- Trần thiếu, hôm qua ngươi vừa mới tao ngộ ám sát, bên ngoài thật sự không quá an toàn, không bằng đợi ở nhà, chờ bệ hạ điều tra ra hung phạm sau đó mới nói.

- Yên tâm đi, bên ngoài không có mất an toàn như các ngươi nghĩ đâu, ban ngày ban mặt ai dám động thủ ở vương đô?

Lâm Thiên và Trương Anh ngẫm lại thấy Tần Trần nói có đạo lỳ lúc này mới theo sau.

- Đúng rồi, bây giờ chúng ta đi nơi nào?

Nửa đường hai người hiếu kỳ hỏi.

- Đi mua một ít đồ vật.

Tần Trần cười nói.

Không bao lâu, ba người đến một kiến trúc xa hoa, cả kiến trúc điêu lan ngọc thế, hầu như là hạ thấp toàn bộ kiến trúc xung quanh xuống.

Toàn bộ kiến trúc cao chừng bảy tầng, ở bên cạnh đại môn có treo một bảng hiệu to lớn, trên đó ghi ba chữ to Tụ Bảo Lâu.

- Hí!

Lâm Thiên và Trương Anh hít một hơi khí lạnh, nói:

- Trần thiếu, chúng ta vào đây làm gì?

Tụ Bảo Lâu, chính là tàng bảo điếm hiển hách nhất vương đô của Đại Tề Quốc. Nghe nói chỗ này bảo vật khắp nơi, cần cái gì cũng có, bảo vật nhiều đủ để đánh đồng với Hoàng thất Đại Tề Quốc.

Có thể đi vào nơi này đều là một bộ phận quan lại quyền quý, cường giả. Gia tộc của Lâm Thiên và Trương Anh dù có chút danh tiếng ở vương đô, thuộc về quý tộc, nhưng xếp vào hàng giữa, nên tự nhiên chưa đến Tụ Bảo Lâu bao giờ.

Hôm nay thấy Tần Trần dẫn bọn hắn đến Tụ Bảo Lâu, trong lòng nhất thời cả kinh, Trần thiếu sẽ không muốn đến Tụ Bảo Lâu mua đồ chứ?

Nghe nói trong Tụ Bảo Lâu này tùy ý xuất ra một bảo vật cũng mấy vạn, mấy chục vạn ngân tệ. Chút tiền trên người bọn họ ngay cả mua một nửa bảo vật cũng không đủ.

Thậm chí ngay cả thế hệ trước của bọn họ chỉ sợ cũng chưa vào Tụ Bảo Lâu lần nào.

Nghĩ đến đây nhất thời nội tâm hai người có chút sợ sệt.

- Đến Tụ Bảo Lâu đương nhiên là mua đồ rồi.

Tần Trần vừa cười vừa nói.

- Trần thiếu...cái này, ngươi muốn mua gì vậy? Nếu không chúng ta đổi tiệm đi? Ta biết ở sát đường có một ít cửa hàng, hàng hóa bên trong cũng rất tốt.

Hai người thấp thỏm nói.

Nhưng Tần Trần lắc đầu.

Tụ Bảo Lâu là đệ nhất tàng bảo điếm ở vương đô Đại Tề Quốc, chuyến đi này hắn dự định mua một thanh bảo kiếm.

Đêm qua Tần Dũng tập kích để hắn cảm thấy nguy cơ rất lớn, vì vậy muốn mua vũ khí phòng thân.

Mà lấy ánh mắt của Tần Trần, vũ khí điếm tầm thường căn bản không thỏa mãn hắn được, đến Tụ Bảo Lâu này đã xem như rất miễn cưỡng rồi.

Đại môn Tụ Bảo Lâu.

Mấy tiểu nhị đang đứng ở đó cung nghênh khách nhân.

Các tiểu nhị đều mặc đồ ngăn nắp dễ nhìn, coi như là tiểu nhị Tụ Bảo Lâu thì cũng là nhân vật số một vương đô, vì vậy lúc những tiểu nhị này ở bên ngoài nhìn người đều mũi vểnh lên trời.

Những tiểu nhị này đều có kiến thức rộng rãi, biết người nào là quý nhân, có đầy đủ tài lực mua bảo vật, người nào chỉ là vào đây tiếp thêm kiến thức.

Hiện tại ba tên thiếu niên trước bảo điếm này, mấy người vừa nhìn đã biết vào để mở mang kiến thức rồi.

Tuy y phục ba người nhìn thì chắc là đệ tử gia tộc không nhỏ. Nhưng xem ra thì cũng chỉ là đệ tử gia tộc không nhỏ mà thôi, muốn tiêu phí ở Tụ Bảo Lâu, căn bản không thể nào.

Dù sao thì ngay cả cấp bậc như Tiểu hầu gia, cũng chưa chắc có thể tiêu xài thoải mái được ở Tụ Bảo Lâu này.

Vì vậy thấy ba người Tần Trần đi tới, thái độ của mấy tiểu nhị đều rất ngạo mạn.

Bất quá dựa theo quy củ của Tụ Bảo Lâu, thì khách nhân đến cửa nhất định phải phục vụ, cho dù là loại khách nhân không có năng lực tiêu phí trong mắt bọn họ, cũng không thể chậm trễ.

- Rõ là xui xẻo, tính toán coi như ta xui xẻo vậy!

Tên tiểu nhị bị tới lượt kia lầm bầm, nhưng khuôn mặt tươi cười niềm nở đi tới.

- Ba vị khách quý không biết đến Tụ Bảo Lâu của chúng ta để mua cái gì? Tụ Bảo Lâu của chúng ta là đệ nhất tàng bảo điếm Đại Tề Quốc, mấy vị muốn mua cái gì chỉ cần mở miệng, giao tiền tại chỗ, Tụ Bảo Lâu chúng ta cảm đoan để ngài thỏa mãn.

Tiểu nhị vừa dẫn ba người đi vào trong, vừa cười vừa nói.

Chỉ là tuy nụ cười này của hắn trông rất tự nhiên, nhưng Trương Anh và Lâm Thiên vẫn cảm thụ được một chút ngạo mạn bên trong.

Cái gì gọi là giao tiền tại chỗ? Đây rõ ràng là nói bọn họ không đủ tiền, đối đãi khách quý chân chính thì một tiểu nhị như hắn dám nói vậy sao?

Nếu như chỉ có hai người Lâm Thiên và Trương Anh, chỉ sợ hai người đã sớm xấu hổ quay đầu bỏ đi, thế nhưng Trần thiếu muốn vào nơi này, bọn họ cũng chỉ có thể kiên trì đi theo.

- Trước tiên chúng ta tùy ý quan sát một chút đã.

Tần Trần không có suy nghĩ nhiều như Trương Anh và Lâm Thiên, thản nhiên nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️