Vật độc màu xanh không có chút tạp chất nào lại dần phai nhạt trong không khí, dần trở nên mỏng manh, sau cùng đạt đến tình trạng vô hình vô sắc, theo khe hở của kiến trúc Đan các chậm rãi bay vào.
Đêm khuya, tuy Đan Tháp cực kỳ yên lặng nhưng trong không ít phòng chế luyện cũng không thiếu Luyện Dược sư đang chế luyện, nhưng không ai nhận thấy được, một luồng khí độc trí mạng từ khe hở của Đan các tiến vào, sau cùng bay tới phòng chế luyện đỉnh cấp.
Bên ngoài phòng chế luyện, Các chủ Trác Thanh Phong đang nhắm mắt khoanh chân, cảm ngộ thu hoạch trước đó, không cảm giác được khí độc vô hình vô sắc bay ở bên người hắn.
Độc Cung Phụng cẩn thận tránh thân thể Trác Thanh Phong, dao động ở đang bên ngoài chế luyện, khí độc dường như có linh tính tìm được vài khe hở trong phòng chế luyện, lặng lẽ bay vào.
Khí độc bay vào trong phòng chế luyện, không làm kinh động bất kỳ vật gì. cũng không có phát ra tiếng động nhỏ nào, giống như không khí vô hình ở dạng căn bản của thế gian này.
Khí độc lặng lẽ bay về phía Tần Trần ở giữa phòng chế luyện, đồng thời chậm rãi bay về phía mũi hắn.
- Không ngờ tiểu tử kia đang tu luyện, quá tốt rồi, xem ra ông trời đã xác định hôm này là ngày chết của hắn.
Bên ngoài Đan các, Độc Cung Phụng thấy Tần Trần đang khoanh chân tu luyện, trong mắt lập tức lộ vẻ hưng phấn.
Khi võ giả đang chìm đắm trong tu luyện, là thời điểm nhận biết yếu kém nhất, chỉ cần Tần Trần hít vào dù chỉ một chút Thiên Cơ Độc, sống chết của hắn lại không do bản thân hắn quản nữa.
Lúc này, Tần Trần đang cảm ngộ thân thể cảnh giới Vũ Tôn này.
- Chân lực của ta còn mạnh hơn trước... Ít nhất... Mấy lần, nếu bây giờ giao đấu với Vũ Tôn lục giai trung kỳ đỉnh phong như Phùng Uyên, ta căn bản không cần thi triển bất kỳ bí thuật gì, chỉ bằng chân lực của mình cũng đủ để nghiền ép.
- Còn như trên thực lực, lúc này ta gặp lại gia chủ nhà họ Lãnh cũng đủ để chính diện giao phong.
Tần Trần thở phào một hơi và mở mắt ra, đang chuẩn bị hít sâu một hơi thì đột nhiên có cảm giác nguy hiểm trong nháy mắt hiện lên trong đầu hắn.
- Gặp nguy hiểm? Ở đâu truyền đến vậy?
Tinh thần lực lục giai đỉnh phong trong nháy mắt cuồn cuộn phát ra ngoài.
- Hừm, không có gì cả?
Dưới tinh thần lực lục giai, hắn căn bản không phát hiện nguồn gốc của sự nguy hiểm.
- Không đúng!
Nhưng khi tinh thần lực tràn ra, đồng thời linh hồn lực của Tần Trần cũng cuồn cuộn phóng ra ngoài, trong nháy mắt cảm giác được trong không khí trước mặt có gì đó không đúng.
- Không được, là khí độc!
Ánh mắt Tần Trần nghiêm lại, trong nháy mắt nín thở.
- Ầm!
Tần Trần giơ tay phải lên, ý chí võ đạo khủng khiếp từ trên người phóng ra và chợt đánh ra một quyền.
Ầm ầm!
Kình phong cuồn cuộn, không khí nổ tung, trong hư không phía trước có một quầng sáng màu xanh nhạt lập tức vỡ ra, khí độc tản ra xung quanh.
- Hừ, Tinh Thần Phong Bạo!
Tần Trần hừ lạnh một tiếng, ở mi tâm đột nhiên phóng ra một tinh thần lực mạnh mẽ, tinh thần lực nhanh chóng lưu chuyển, hóa thành một vách ngăn vô hình lập ngăn cách khí độc màu xanh với bên ngoài, nhanh chóng loại bỏ.
Phía trên kiến trúc bên ngoài Đan các, Độc Cung Phụng kinh ngạc.
- Làm sao vậy?
Lãnh Phi Phàm hỏi.
Sắc mặt Độc Cung Phụng khó coi:
- Tiểu tử này đáng sợ hơn ta tưởng, ngay cả Thiên Cơ Độc của ta cũng bị hắn phát hiện, đáng chết, làm sao nhận biết của người này lại đáng sợ như vậy? Làm sao hắn có thể phát hiện ra Thiên Cơ Độc của ta? Hơn nữa, cho dù phát hiện, chân lực của hắn làm sao lại mạnh như vậy, thậm chí có thể ngăn khí độc của ta xâm nhập vào cơ thể?
Độc Cung Phụng khiếp sợ.
Thiên Cơ Độc này của hắn có uy lực rất mạnh, hơn nữa vô hình vô sắc, đừng nói tên tiểu tử như Tần Trần, cho dù là nửa bước Vũ Vương như Trác Thanh Phong, hắn cẩn thận thì đối phương cũng chưa chắc có thể phát hiện.
Cho dù phát giác cũng không có gì, khí độc kia có khả năng ăn mòn phần lớn chân lực, giết người trong vô hình, ở dưới tình hình trước đó, cho dù là Vũ Tôn lục giai bình thường cũng vô kế khả thi, chỉ có thể bị cứng rắn độc chết.
Nhưng hôm nay, một thiếu niên chỉ có hơn mười tuổi không những phát hiện ra khí độc của hắn, còn lặng lẽ tiêu diệt trong giây lát bảo hắn làm sao không khiếp sợ được?
Mà điều càng làm cho Độc Cung Phụng khiếp sợ hơn còn ở phía sau.
- Vù vù!
Trong chớp mắt, một tinh thần lực vô hình đã bao phủ quanh cơ thể hắn.
- Không được, có người đang dò xét chúng ta, bị phát hiện rồi.
Độc Cung Phụng kinh sợ kêu lên một tiếng và đứng phắt dậy.
Lãnh Phi Phàm cũng sợ:
- Là Trác lão nhi sao?
Đan các ở bên trong Hoàng thành, nơi này bị nghiêm cấm giết chóc, một khi bị Trác Thanh Phong bắt được bọn họ ở bên ngoài ra tay mưu sát Tần Trần, rơi vào trong tay đối phương, ngay cả lão tổ cũng không giúp được bọn họ.
- Đi!
Vù vù!
Hai người không do dự, thân hình thoắt một đã như chó nhà có tang, lập tức biến mất khỏi đỉnh kiến trúc.
Hai người vừa rời đi.
- Bạch!
Một bóng người từ trong Đan các bắn ra nhanh ra như điện chớp, trong nháy mắt rơi vào đúng vị trí Độc Cung Phụng cùng Lãnh Phi Phàm vừa đúng.
Người đó chính là Tần Trần.
Thế nhưng hắn đến chậm một bước, chờ hắn hạ xuống chỉ thấy hai bóng đen thoáng hiện trong bóng tối phía xa rồi biến mất.
- Đối phương trốn quá nhanh!
Ánh mắt Tần Trần lạnh lẽo nói. Loại thân pháp vừa nãy cực kỳ kinh người, chứng tỏ hai người vừa đứng ở đây ít nhất cũng là Vũ Tôn lục giai tam trọng, bằng không không có khả năng trốn thoát được tinh thần lực cảm nhận của mình trong thời gian ngắn như vậy.
- Trần thiếu, sao thế?
Đúng lúc này, tiếng kêu kinh ngạc của Trác các chủ vang lên, ông ta đã hạ xuống bên cạnh Tần Trần.
Trước đó hắn đang cảm ngộ, đột nhiên bị tiếng động làm cho giật mình tỉnh lại, liền thấy Tần Trần lao ra Đan các trong nháy mắt nên mới vội vàng đuổi tới.
- Không có gì, ban nãy có người muốn hạ độc ta.
Tần Trần trầm giọng nói.
- Hạ độc?
Trác Thanh Phong bị dọa cho giật mình, trong mắt đột nhiên bắn ra ánh sáng lạnh:
- Là ai? Bọn chúng đâu?
- Đã rời đi rồi. Tu vi của hai người này đều từ lục giai tam trọng trở lên.
Tần Trần trầm giọng nói.
Tay phải của hắn nâng lên, trong một tinh thần lực vô hình có một tia khói độc màu chậm rãi bay qua bay lại, lộ vẻ được vẻ đẹp đáng sợ.
Vật độc kia vừa hiện ra, trong lòng Trác Thanh Phong cả kinh, có cảm giác vô cùng nguy hiểm.
- Vật độc này thật mạnh, là ai ra tay vậy?
Khi độc có thể khiến cho hắn cảm giác được nguy hiểm, chứng tỏ thậm chí có thể tạo thành thương tổn nhất định đối với hắn.
- Không rõ lắm, loại độc này rất đáng sợ, vô hình vô sắc nhưng có uy lực kinh người, nhìn sơ qua, một khi Vũ Tôn lục giai tam trọng hít vào, sợ rằng cũng phải chết, còn như Trác các chủ ngươi trúng phải, nhiều nhất là bị thương nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, kẻ đối phương để ý chắc là ta.
- Trần thiếu ngươi? Là ai muốn giết ngươi?
Sắc mặt Trác Thanh Phong khó coi.
Lúc này, hắn sớm đã xem Tần Trần như ân nhân của mình, sao có thể để cho người khác ám hại?
- Trừ bọn họ, còn có thể là ai nữa?
Tần Trần cười lạnh, hắn nhìn hai bóng người kia có một bóng dáng mơ hồ có chút quen thuộc, dường như tương tự tới gia chủ nhà họ Lãnh Lãnh Phi Phàm.
Huống gì hôm nay trong Hoàng thành, người hận hắn thấu xương, cũng muốn loại bỏ hắn nhất, trừ Lãnh gia sẽ không có nhà thứ hai.
Lại thêm độc này rất quỷ dị, Độc sư bình thường không có khả năng thi triển, kết hợp với chuyện Hứa Bác trưởng lão trúng độc, còn có đáp án thứ hai sao?