Tả Lập nói một hơi, ánh mắt khó hiểu nhìn Tần Trần.
Sát thủ Bính cấp của Ảnh Sát Lâu ít nhất cũng là Địa cấp sơ kỳ trở lên, hơn nữa ai cũng có thủ đoạn đáng sợ, cho dù là hắn gặp cũng phải cực kỳ cẩn thận.
Nhưng hôm nay những sát thủ này đều chết trong đình viện của Trần thiếu, hơn nữa nhìn ra đều là bị nhất kích tất sát, ngay cả phản kháng cũng không có.
Đến tột cùng những sát thủ này đã chết như thế nào?
Nghĩ đến đây, trong lòng Tả Lập càng thêm kiêng kỵ Tần Trần.
- Ảnh Sát Lâu sao? Ta hiểu rồi!
Tần Trần gật đầu, âm thầm ghi nhớ ở trong lòng.
Hiện tại hắn không có thời gian đi quản những chuyện này, chờ sau này thực lực tăng lên thì tất nhiên sẽ để cho đối phương biết kết quả khi ám sát mình.
Muốn giết mình, cũng không phải sự tình dễ dàng gì.
Biết nơi này phát sinh ra sự kiện ám sát nghiêm trọng đến vậy, Tả Lập không dám chậm trễ, sau khi lôi ra thi thể các sát thủ liền lập tức phái người đi bẩm báo Khang Vương Gia.
Sau khi thu xếp ổn thỏa mẫu thân, Tần Trần nhìn đầu Tần Dũng, bỗng nhiên nghĩ ra một kế, nhất thời khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng.
Sau đó.
Hắn bọc đầu Tần Dũng, mặc vào một kiện y phục dạ hành, lặng lẽ ly khai phủ đệ.
Tần phủ.
Đèn đuốc sáng trưng.
Triệu Phượng lặng lẽ ngồi trong phòng khách để chờ tin tức.
- Mẫu thân, sao đến bây giờ còn không có tin tức truyền đến, lẽ nào Tần Dũng thất thủ rồi?
Toàn thân Tần Phấn bị băng gạc bao phủ cũng nóng lòng, rất nóng nảy nói.
- Phấn nhi không cần gấp, mẫu thân đã dạy ngươi cái gì, mỗi khi gặp đại sự phải tĩnh khí, hãy học đại ca của ngươi, núi đổ trước mặt cũng lù lù bất động.
Tuy Triệu Phượng cũng có chút nòng lòng nhưng lúc này vẫn không nhịn được giáo dục hài nhi của mình.
- Vâng, hài nhi đã biết, chỉ là hài nhi không phải muốn sớm nghe tin Tần Trần bỏ mình sao!
Tần Phấn mặt mang theo vẻ dữ tợn, khẽ động, cả người liền truyền đến đau đức, đau đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể chặt luôn cái đầu của mình.
- Phấn nhi, con yên tâm, mặc dù Tần Dũng chỉ là gia nô, nhưng đối phó một thằng nhóc sẽ không thất thủ được, kéo nhiều thời gian như vậy tất nhiên là nằm trong dự định của hắn.
Triệu Phượng giải thích.
Đối với Tần Dũng nàng vẫn có lòng tin tràn đầy, dù sao thì trong lòng nàng rất rõ, vì đối phó Tần Trần, ngay cả Ảnh Sát Lâu Tần Dũng cũng mời được.
Có sát thủ Ảnh Sát Lâu xuất thủ, lại thêm bản thân Tần Dũng, đừng nói một mẫu nữ nhỏ nhoi như Tần Nguyệt Trì, coi như là mười cái thì cũng sẽ chết không thể chết lại.
- Vâng, mẫu thân.
Thấy mẫu thân tự tin như vậy, Tần Phấn cũng bị lây nhiễm, nhất lời cảm thấy an tĩnh hơn rất nhiều.
Vừa nghĩ đến chút nữa là có thể nghe được tin tức Tần Trần bỏ mình, Tần Phấn liền cảm thấy tràn đầy hưng phấn, phảng phất như thống khổ trên người cũng giảm đi ít nhiều, khóe miệng hơi dâng cao.
Ầm!
Đúng lúc này, đột nhiên ngoài cửa truyền đến một tiếng vang âm trầm, như tiếng đập cửa.
- Xảy ra chuyện gì?
Triệu Phượng nhướng mày, nhìn về phía Yên Chi nói:
- Yên Chi, ngươi qua nhìn thử coi.
- Vâng, phu nhân!
Yên Chi tiến lên mở cửa, chỉ thấy ở ngoài bóng đêm dày đặc, một mảnh đen nhánh nào có vật gì.
- Kỳ quái, sao không có ai?
Yên Chi lầm bầm một câu, nhìn bốn phía cả buổi cũng không có phát hiện cái gì, đang chuẩn bị lui về thì đột nhiên thấy ở ngưỡng cửa có một đồ vật màu đen.
- Thứ gì vậy?
Nàng cúi đầu, nhìn kỹ, nhất thời cả kinh.
Máu, là máu!
Yên Chi hít một hơi khí lạnh, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên thì đã thấy trên cửa bỗng nhiên rũ xuống một cái đầu người, hai mắt trừng lớn nhìn nàng, máu tươi liên tục rơi xuống từ cổ của hắn, đây không phải Tần Dũng thì còn ai nữa?
- A!
Bạch bạch bạch!
Một tiếng kêu the thé vang lên, xé rách bầu trời đêm yên tĩnh. Yên Chi bị dọa đến đặt mông ngồi dưới đất, vẻ mặt trắng bệch kêu to hoảng sợ.
Nàng chạy vào trong phòng, cả người lạnh lẽo, sau đó run rẩy té trước người Triệu Phượng.
- Yên Chi, xảy ra chuyện gì, ngươi kêu ai thế?
Triệu Phượng nghe Yên Chi sợ hãi kêu lớn cũng cả kinh, chợt nhìn thấy bộ dáng chật vật của Yên Chi, không khỏi lạnh giọng mắng.
- Phu nhân... phu nhân, là.... là Tần Dũng... Tần quản gia...
Yên Chi nơm nớp lo sợ, vẻ mặt tái nhợt, nói cũng không nói rõ ràng được, môi không ngừng run rẩy.
- Cái gì, là Tần Dũng trở về? Vậy thì ngươi kêu bậy bạ cái gì, còn không mau dẫn hắn đến gặp ta.
Triệu Phượng mắng.
- Không... không phải...
Yên Chi khoát tay, thở hồng hộc, hai mắt tràn đầy sợ hãi, nói sao cũng nói không được.
- Cái gì mà không phải!
Triệu phu nhân tức giận, Yên Chi này xảy ra chuyện gì. Ngày thường rất lưu loát, sao đến thời khắc mấu chốt lại như xe tuột xích thế kia.
- Mẫu thân, Tần quản gia trở về rồi? Để ta đi dẫn hắn vào.
Ở bên cạnh, Tần Phấn đã không đợi kịp, chịu đựng đau nhức đi ra ngoài.
- Cũng được, để nương đi chung với ngươi.
Triệu phu nhân cũng đứng dậy.
Hai người đồng thời đi tới đại sảnh, trong nháy mắt liền thấy đầu Tần Dũng rũ xuống trên cửa sổ, chỉ thấy diện mục hắn dữ tợn, giống như lệ quỷ, đôi mắt trắng bạch nhìn chòng chọc Triệu Phượng và Tần Phấn.
- A!
Triệu Phượng và Tần Phấn đều hít khí lạnh, nhất tề kinh hô một tiếng, suýt chút nữa té ngã trên đất.
- Người đâu, người đâu mau tới!
Tiếng rống thê lưng như dã quỷ kêu khóc vang vọng Tần gia, quanh quẩn trong bầu trời đêm yên tĩnh.
- Hừ, Triệu Phượng, đây là một phần lễ vật dành cho ngươi, ngươi chờ xem, chuyện hôm nay không dễ bỏ qua như vậy đâu.
Bên ngoài Tần phủ, một xó xỉnh âm u, nghe trong phủ truyền ra tiếng huyên náo, khóe miệng Tần Trần kéo ra nụ cười lạnh lẽo, thân hình thoắt một cái đã biến mất trong đêm tối.
Một đêm này, cả Tần phủ không ai ngủ được.
Đặc biệt là đám người Triệu Phượng, cực kỳ kinh sợ, bọn họ biết dược tin tức Tần Dũng và sát thủ được hắn phái đi nhà Tần Trần đã toàn quân bị diệt. Hiện tại phủ đệ của Tần Trần đã được Thành Vệ Quân tiếp quản, bọn họ đã không còn cơ hội ra tay lần nữa.
Sau khi Tần Viễn Hoành biết được tin tức, chỉ thở dài một tiếng. Hắn biết ngày mai tất nhiên sẽ có một hồi đại chấn kinh thiên, hắn nhất định phải nghĩ cho thật kỹ, nên làm thế nào giải thích với ngoại giới hết thảy chuyện này.
Mà càng làm cho hắn kiêng kỳ là Tần Dũng chết. Thực lực của Tần Dũng tất cả người Tần gia đều biết rõ ràng, trừ khi là cường giả Thiên cấp động thủ, bằng không người bình thường không có khả năng giết hắn được.
Nhưng hôm nay Tần Dũng đã chết ở trong nhà Tần Trần.
Chẳng lẽ có cao thủ Thiên cấp âm thầm bảo vệ Tần Trần?
Hết thảy đều làm cho đám người Tần Viễn Hoành và Triệu Phượng tâm tư lưu động, cả đêm không cách nào ngủ được.
Cùng lúc đó, Nhị cữu Tần Trần là Tần Viễn Chí cũng biết một số tin tức. Hắn trước tiên đi đến phòng Tần Viễn Hoành, hai người tranh luận hồi lâu, sau cùng Tần Viễn Chí tuyên bố, nếu như Tần Trần và Tần Nguyệt Trì có chút ngoài ý muốn, Tần Viễn Chí hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua, chuyện này không thông tri phụ thân cũng không được.
Song phương náo đến cụt hứng ra về.
Tần Trần tự nhiên không biết hết thảy việc phát sinh ở Tần gia.
Sau khi hắn trở về liền đổi phòng, có đám người Tả Lập bảo vệ nên hắn rất an tâm ngủ một giấc.