Huống gì ở trên vũ lực chính thức, Hoàng Thất cũng không chiếm được quá nhiều ưu thế.
Chỉ là lần này, Lãnh gia đã rơi xuống hạ phong, hơn nữa Lãnh Phi Phàm cũng đã bị Hoàng Thất giam lại, muốn cứu Lãnh Phi Phàm ra, muốn không bỏ ra chút lợi ích là không thể.
- Các ngươi chờ ở đây, lão phu đi một chuyến vào hoàng cung, tìm Lưu Huyền Duệ lão nhi nói chuyện, chờ cứu Phi Phàm ra lại nói sau.
Lãnh Phá Công hừ lạnh một tiếng, biết tiếp tục ở đây suy nghĩ cũng không có bất cứ manh mối nào, lúc này rời khỏi Lãnh gia, trực tiếp đi tới hoàng cung.
Trong hoàng cung, sau khi biết được tin tức Lãnh Phá Công tới, Lưu Huyền Duệ lập tức triệu kiến đối phương.
- Lão phu Lãnh Phá Công ra mắt bệ hạ.
Sau khi tiến vào đại điện, Lãnh Phá Công chắp tay hành lễ với Lưu Huyền Duệ, sau đó trực tiếp tức giận nói:
- Bệ hạ, lần này lão phu tới đây là nghe nói Lãnh Phi Phàm - gia chủ nhà họ Lãnh ta bị bệ hạ giam giữ ở trong thiên lao, không biết gia chủ Lãnh gia ta rốt cuộc phạm tội gì, mà bệ hạ phải tạm giam lại như tội phạm vậy?
Lãnh Phá Công cao giọng với vẻ chất vấn, giọng nói đinh tai nhức óc quanh quẩn ở trong đại điện, khiến cho người ta có cảm giác ù tai hoa mắt.
Thiên Vũ Đại Lục coi trọng võ đạo.
Toàn bộ Đại Uy vương triều, cao cấp nhất chính là cường giả Vũ Vương, Lãnh Phá Công thân là Vũ Vương uy tín lâu năm ở Lãnh gia, cho dù có đối mặt với Lưu Huyền Duệ cũng không có sợ hãi chút nào.
Bởi vì hắn biết rõ, lấy thực lực của Hoàng Thất căn bản không làm gì được hắn.
Thấy sau khi Lãnh Phá Công đi vào lại lớn lối như thế, thậm chí mang theo giọng điệu chất vấn, Hoàng tổng quản bên cạnh Lưu Huyền Duệ liền tức giận đến sắc mặt trắng bệch, liền mắng:
- Lãnh Phá Công, nơi này là điện thảo luận chính sự, ngươi nên tôn kính bệ hạ chút đi.
Lãnh Phá Công xem thường nhìn Hoàng Hoán, hừ lạnh nói:
- Một hoạn quan mà thôi, lão phu đang nói chuyện cùng bệ hạ, đến lượt ngươi chen miệng vào sao?
- Ngươi... Làm càn!
Hoàng Hoán tức đến run người, còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Lưu Huyền Duệ giơ tay lên ngăn cản, chỉ thấy Lưu Huyền Duệ mỉm cười nói:
- Lãnh lão gia chủ không cần tức giận, sở dĩ Hoàng Thất ta tạm giam gia chủ Lãnh Phi Phàm là bởi vì hắn nhúng tay vào chuyện Thành Vệ Thự ta phá án, dẫn tới Hoàng Thất ta chọc giận ba thế lực lớn Đan các, Khí Điện cùng Huyết Mạch Thánh Địa, hôm nay ba thế lực lớn đều có thể đoạn tuyệt hợp tác cùng Hoàng Thất ta, để dẹp yên tức giận của ba thế lực lớn, trẫm cũng không có cách làm.
Lưu Huyền Duệ cười tủm tỉm nhưng trong lòng vô cùng phẫn nộ.
Lãnh gia quá cao ngạo.
Cho dù Lãnh Phá Công là cường giả Vũ Vương nhưng dù sao Lưu Huyền Duệ hắn cũng là Hoàng đế Đại Uy vương triều, Đế uy mạnh mẽ, sao có thể để người khác sỉ nhục như vậy.
- Không có cách nào à?
Lãnh Phá Công hừ lạnh một tiếng:
- Ba thế lực lớn nhằm vào Hoàng Thất là chuyện của Hoàng Thất, chung quy không đến mức bắt Lãnh gia ta đến trút giận chứ? Lão phu lại nghe nói, gia chủ Lãnh gia ta Lãnh Phi Phàm chỉ là phối hợp với Thành Vệ Thự điều tra mà thôi, coi như xảy ra vấn đề gì, sai cũng là Thành Vệ Thự, sao có thể trừng phạt tới trên đầu của Lãnh gia ta.
Lưu Huyền Duệ mỉm cười:
- Nếu Lãnh gia chủ chỉ phối hợp Thành Vệ Thự điều tra, trẫm tất nhiên sẽ không nhằm vào Lãnh gia chủ, nhưng căn cứ theo trẫm điều tra, trong này dường như không phải đơn giản như vậy.
Vừa nói, Lưu Huyền Duệ lấy từ trong người ra một lá thư ném vào trong tay Lãnh Phá Công:
- Đây là thư do gia chủ Lãnh Phi Phàm gửi cho Cảnh Phó thống lĩnh Thành Vệ Thự, trong này cũng không chỉ là phối hợp điều tra như các hạ từng nói.
Lãnh Phá Công mở ra xem, chỉ thấy bên trong là Lãnh Phi Phàm ra lệnh cho Cảnh Đức Nguyên, yêu cầu hắn bất chấp tất cả để tạm giam Tần Trần, tuyệt đối không thể để cho bất kỳ kẻ nào cứu đi.
Lãnh Phá Công sa sầm mặt, trong lòng hận không thể chém Lãnh Phi Phàm, Lãnh Phi Phàm làm việc ẩu như vậy, thậm chí ngay cả thư như vậy cũng bị người ta giữ lại, quả thật là óc heo à.
Vẻ mặt Lãnh Phá Công cứng lại, trầm giọng nói:
- Bệ hạ, có lẽ Phi Phàm hắn nóng lòng trừng phạt kẻ địch thôi. Dù sao, Tần Trần, tàn sát cao thủ của Phùng gia, Phùng gia cùng Lãnh gia ta có chút quan hệ thân thiết, Phi Phàm hắn nhất thời nóng ruột nên hành động không đúng, nhưng cũng không thể đại biểu cho điều gì cả.
- Cho dù có thể không đại biểu cho điều gì, Lãnh gia chủ hắn thật sự đã phá hoại luật pháp vương triều ta, thậm chí ở Thành Vệ Thự ta đánh đập tàn nhẫn, vu oan cho người khác, nếu không phải trẫm kịp thời chạy tới, thậm chí suýt nữa đã hại Tần đại sư trọng thương ngã xuống, Hoàng Thất ta cũng không thể nhắm mắt làm ngơ chứ?
Giọng điệu Lưu Huyền Duệ đột nhiên lạnh như băng.
- Hoàng tử phạm pháp còn cùng tội với thứ dân, Lãnh gia chủ thân là con dân của Đại Uy vương triều ta, sao có thể giẫm đạp lên luật pháp vương triều ta được? Hay là Lãnh gia chủ căn bản không để mắt tới luật pháp của Đại Uy vương triều ta?
Trên thân Lưu Huyền Duệ đột nhiên phóng ra một khí lạnh như băng.
- Bệ hạ hiểu lầm, Lãnh gia ta chính là gia tộc của vương triều, tất nhiên phải tuân thủ luật pháp vương triều.
Vẻ mặt Lãnh Phá Công dịu xuống. Hắn không dám nhận tội danh này.
Lãnh gia mặc dù không sợ Hoàng Thất, nhưng hiện nay cũng không phải cùng thời điểm trở mặt với Hoàng Thất.
- Nếu Lãnh gia ta phải có trách nhiệm trong sự kiện lần này, Lãnh gia ta tất nhiên sẽ không thể bỏ mặc, chỉ là không biết bệ hạ muốn thế nào mới có thể thả Phi Phàm ra.
Lãnh Phá Công trầm giọng nói.
- Chuyện này, trẫm cũng không làm chủ được, dù sao chuyện này xảy ra là vì Tần đại sư, trẫm cũng phải hỏi thăm qua ý của Tần đại sư, chỉ cần Lãnh lão gia chủ chuẩn bị tốt mấy thứ trên danh sách này, chuyện này sẽ dừng lại.
Vừa nói, Lưu Huyền Duệ lại đưa tới một tờ giấy.
Lãnh Phá Công tuỳ ý liếc qua, ánh mắt lập tức nghiêm lại:
- Hóa Chu Quả thất giai, Long Tâm Thảo thất giai, Mục Túc Tử Diệp lục giai... Chuyện này... Những thứ này đều là linh dược cực phẩm, tên kia là đang lừa đảo đi!
Lãnh Phá Công tức giận nói.
Những linh dược này đều cực kỳ quý hiếm, mỗi một cây đều có thể nói là có giá trên trời, Lãnh gia tuy kinh doanh đan dược, qua nhiều năm như vậy cũng dành dụm được tài vật vô hạn, nhưng thoáng cái bỏ ra những linh dược này, cũng sẽ phải thương cân động cốt.
Lưu Huyền Duệ lắc đầu:
- Lãnh lão gia chủ, những thứ này đều là do Tần đại sư đại biểu ba thế lực lớn nói ra, trẫm cũng chỉ là người trung gian, Lãnh lão gia chủ nên rõ ràng, hiện nay chuyện này đã ảnh hưởng đến hoạt động trong vương triều ta, nếu Lãnh lão gia chủ không chuẩn bị tốt mấy thứ này làm cho Tần đại sư bớt giận, trẫm vì cứu vãn ba thế lực lớn, có lẽ sẽ làm ra một vài chuyện có lỗi với Lãnh Phi Phàm gia chủ thôi, đến lúc đó, mong Lãnh lão gia chủ thứ lỗi.
Thấy Lãnh Phá Công ngẩng đầu muốn nói gì đó, Lưu Huyền Duệ liền khoát tay nói:
- Lãnh lão gia chủ cũng đừng nói là không có linh dược phía trên này, nhớ năm đó Lãnh gia đối phó với Nguyên gia, một phần của cải của Nguyên gia đều tiến vào trong kho tàng trữ của Lãnh gia, trẫm cũng không tin đường đường là Lãnh gia thậm chí không lấy ra được những vật này.
- Đương nhiên, Lãnh lão gia chủ cũng có thể bỏ mặc, thế nhưng có lẽ Hoàng Thất ta vì cứu vãn ba thế lực lớn, không thể không làm ra một vài chuyện thương tổn Lãnh gia.
Giọng điệu Lưu Huyền Duệ bình tĩnh lại làm cho Lãnh Phá Công thầm rùng mình.
Hắn biết, Lưu Huyền Duệ thật sự phẫn nộ.
Nếu đổi thành kẻ khác, hắn tất nhiên cầm danh sách trong tay trực tiếp xé đi, thế nhưng hôm nay người hắn đối mặt là Lưu Huyền Duệ, bệ hạ Đại Uy vương triều hiện nay, huống gì gia chủ Lãnh gia Lãnh Phi Phàm của hắn vẫn còn ở trong tay Hoàng Thất.
Xé xong chẳng khác gì hoàn toàn trở mặt với Hoàng Thất.