Vũ Thần Chúa Tể

Chương 764: Mặc cho ngươi giải quyết

Chương Trước Chương Tiếp

- Vô liễm sỉ, hóa ra các ngươi căn bản chưa điều tra rõ đã bắt Tần đại sư, còn trực tiếp giải vào khu ngục tối, tính nghiêm hình tra khảo. Nếu không phải phụ hoàng minh giám, ngay cả ta cũng có thể chẳng hay biết gì, thậm chí còn vì thế mà đắc tội Đan các, trong vương triều ta lại có đám người vi phạm vương pháp như các ngươi, quả thực là bản điện mắt mù rồi.

Lưu Nguyên Hâm đột nhiên đi tới trước mặt Cổ Tấn cùng Cảnh Đức Nguyên và hung hăng đá vào trên thân của hai người, tiếng xương vỡ vang lên, hai người không dám phản kháng, mở miệng phun máu, chật vật ngã trên mặt đất.

Sau đó Tam hoàng tử quì một gối, tức giận nói:

- Phụ hoàng, chuyện này là do nhi thần không hiểu rõ tình hình, bị đám người thống lĩnh Cổ Tấn lừa bịp, sau khi nhi thần nhận được tin tức không thể minh xét, ngược lại bị mấy người này lợi dụng, nhi thần khó chối được tôi, mong phụ hoàng trách phạt.

Lưu Nguyên Hâm cắn răng với vẻ tức giận bất bình, nghiến răng nghiến lợi, dường như chẳng hay biết gì, sau khi biết chân tướng liền hiên ngang lẫm liệt, thỉnh cầu trách phạt.

Lưu Huyền Duệ nhìn vậy lặng lẽ thở dài.

Lúc đầu, trong mấy hoàng tử hắn coi trọng nhất chính là Lưu Nguyên Hâm, bởi vì thủ đoạn của Lưu Nguyên Hâm dứt khoát, làm việc cương quyết, rất có khí chất của một vị vua, đồng thời thiên phú xuất chúng, bởi vậy cho tới nay, Lưu Huyền Duệ cũng có ý rèn luyện bồi dưỡng Lưu Nguyên Hâm làm người nối nghiệp.

Nhưng mà biểu hiện của Lưu Nguyên Hâm trước chuyện này cũng khiến cho hắn rất thất vọng.

Lưu Huyền Duệ thật sự không ngờ, đến lúc này rồi mà Lưu Nguyên Hâm còn trốn tránh trách nhiệm, giả vờ như mình không hay biết gì.

Chẳng lẽ hắn thật sự nghĩ vua một nước như mình bị mù mắt hay sao?

Không có mệnh lệnh của Tam hoàng tử, một thống lĩnh, Phó thống lĩnh Thành Vệ Thự thật sự dám coi trời bằng vung như thế sao? Coi nhẹ cao tầng của Đan các cùng ba thế lực lớn, hung hăng phách lối?

Lần đầu tiên, chờ mong của Lưu Huyền Duệ đối với Lưu Nguyên Hâm lập tức rơi xuống đáy vực.

Hắn căn bản cũng không để ý tới Lưu Nguyên Hâm thỉnh tội, sau đó quay đầu nhìn về phía Tần Trần bên cạnh, thái độ thành khẩn nói:

- Tần đại sư, chân tướng hôm nay đã rõ ràng, đã khiến cho ngài bị uất ức rồi. Trẫm thân là quốc quân của Đại Uy vương triều không thể đùn đẩy trách nhiệm trong chuyện này. Trẫm cũng không nói nhiều lời xin lỗi nữa, nói nhiều cũng chỉ là lời nói suông, trẫm chỉ có một hứa hẹn, trẫm sẽ cho ngươi một lời giải thích thoả mãn về chuyện này.

Tần Trần ngược lại không ngờ bản thân an bài hậu chiêu lại chọc tới Hoàng đế Lưu Huyền Duệ của Đại Uy vương triều tự mình tới đây, đồng thời xin lỗi mình.

Một quốc quân có khả năng làm đến bước này, Tần Trần coi như có chút uất ức, cũng sẽ không để ý, huống gì ở chỗ này, hắn căn bản không chịu khổ gì, ngược lại có ăn có uống, rất nhàn nhã.

- Bệ hạ, cả cánh rừng lớn thì loại chim nào cũng có. Thành Vệ Thự nắm giữ hình phạt trong Hoàng thành, tay nắm quyền to xuất hiện mấy tên bại hoại cặn bã cũng là chuyện khó tránh khỏi, cũng may Điền đội trưởng khu ngục tối là người một thân chính khí, trước khi biết rõ ràng chân tướng sự việc đã ra sức chống lại đám người Cảnh Phó thống lĩnh cùng Cổ thống lĩnh, giúp ta tránh nghiêm hình tra khảo, thật ra khiến Tần mỗ cũng không chịu khổ gì!

- Điền đội trưởng?

Lưu Huyền Duệ sững sờ, hắn cũng không nghĩ tới trong quân Thành Vệ còn có người xương cốt cứng rắn như vậy.

Đây cũng là một niềm vui ngoài ý muốn.

Khó trách sau khi Tần Trần tiến vào khu ngục tối, trên thân lại sạch sẽ như vậy, giống như không có bị tội gì, trong này hóa ra còn có chuyện như vậy.

Hắn vội vàng xoay đầu, dò hỏi:

- Không biết Điền đội trưởng mà Tần đại sư nhắc tới rốt cuộc là vị nào?

- Bệ hạ, thần Điền Đam, đại đội trưởng khu ngục tối của Thành Vệ Thự ra mắt bệ hạ.

Thấy bệ hạ tự mình hỏi thăm về mình, Điền Đam vội vàng ngẩng đầu, kích động tới mức thân thể run rẩy, liên tục dập mạnh đầu xuống đất.

- Điền ái khanh, miễn lễ.

Chỉ thấy Lưu Huyền Duệ bước nhanh tới và đỡ Điền Đam dậy:

- Lần này may mắn là có Điền ái khanh mới có thể chống lại phong trào bất chính trong Thành Vệ Thự, trẫm rất vui mừng đấy.

Điền Đam kích động không biết nên nói gì, chỉ run rẩy nói:

- Bệ hạ nói quá lời, thần chỉ làm đúng bổn phận thôi.

- Hay cho một câu chỉ làm đúng bổn phận, Đại Uy vương triều ta chính là cần có nhiều người chính nghĩa giống như Điền đội trưởng vậy.

Lưu Huyền Duệ dùng sức vỗ vào vai Điền Đam.

- Vì bệ hạ, thuộc hạ muôn chết không từ.

Điền Đam kích động lại quỳ xuống.

Hắn là một đại đội trưởng quân Thành Vệ, bình thường ngay cả Thự trưởng Thành Vệ Thự cũng không thấy được, đã bao giờ được Hoàng đế Đại Uy vương triều khích lệ qua như thế? Hắn kích động sắp khóc.

Trước kia khi giúp đỡ Tần Trần ngăn cản Cổ Tấn, hắn cũng cho rằng mình sắp chết rồi.

Không nghĩ tới mọi chuyện quanh co, hạnh phúc đến quá nhanh tới mức suýt nữa thì ngất xỉu.

Hắn chỉ cảm thấy chóng mặt, trừ quỳ xuống dập đầu, hắn cũng không biết biểu đạt điều gì nữa.

Dáng vẻ Điền Đam chất phác như vậy ngược lại nhận lấy nụ cười hiểu ý của Lưu Huyền Duệ.

Đám người Hùng Chấn Phong, Phí Lãnh đứng bên cạnh thấy thế, trong lòng hiểu rõ, sau này chỉ sợ Điền Đam sẽ có tiền đồ vô lượng.

Mà mấy quân Thành Vệ trước đó vì tiền đồ phản bội Điền Đam lại hối hận tới xanh ruột, sắc mặt ai nấy đều tái nhợt, trong lòng sợ hãi.

- Tần đại sư, chân tướng hôm nay đã rõ ràng, là Đại Uy vương triều ta có lỗi với đại sư ngài, không biết Tần đại sư muốn xử trí những quân Thành Vệ này như thế nào, cứ mở miệng, trẫm tuyệt đối sẽ không có bất kỳ ý kiến gì khác.

Lưu Huyền Duệ chỉ đám người Cổ Tấn quỳ ở phía dưới, lạnh lùng nói.

Hắn làm vậy coi như là kết giao tốt với Tần Trần, giảm bớt oán giận vương triều trong lòng Tần Trần.

Dù sao chuyện ba thế lực lớn vẫn cần Tần Trần đi giải quyết.

- Cung kính không bằng tuân mệnh.

Tần Trần không hề e ngại, đi thẳng tới trước mặt Cảnh Đức Nguyên:

- Trước đây, Cảnh Phó thống lĩnh đã từng nói, nhất định phải giết chết bản thiếu, hôm nay bản thiếu bình yên vô sự, người chết chỉ sợ là Cảnh thống lĩnh ngươi.

- Tha mạng, tha mạng.

Cảnh Đức Nguyên nghe vậy thì mặt trắng bệch, liền hoảng sợ hô lên:

- Tam hoàng tử điện hạ, cứu ta!

- Tần đại sư, Cảnh Phó thống lĩnh hắn không chừng cũng bị người lừa gạt, tại sao không...

Tam hoàng tử nheo mắt, vội vàng mở miệng!

- Phụt!

Chỉ là không đợi hắn nói hết lời, thanh kiếm sắt rỉ trong tay Tần Trần không ngờ đã chém xuống, sau một khắc, tiếng cầu xin tha thứ của Cảnh Đức Nguyên chợt ngừng lại, một cái đầu với hai mắt trợn trừng bay lên cao, máu tươi bắn lên cao một trượng.

Động tác dứt khoát làm cho tất cả mọi người đều kinh hoàng, thấy ớn lạnh.

Mà lúc này, Tam hoàng tử thậm chí còn chưa nói xong, chỉ há hốc mồm, ánh mắt kinh sợ.

Không để ý đến ánh mắt của người khác, Tần Trần lại đi tới trước mặt Cổ Tấn, nhếch mép cười lạnh như băng.

- Không được, ngươi không thể giết ta.

Cổ Tấn lảo đảo, chợt chạy về phía Tam hoàng tử:

- Điện hạ, cứu ta, cứu ta, ta cũng chỉ là nghe lệnh của ngươi làm việc, luôn trung thành và tận tâm với ngươi, Điện hạ...

Trong mắt Lưu Nguyên Hâm lóe lên vẻ lạnh lùng, đột nhiên một chưởng đánh nát tâm mạch của Cổ Tấn, lạnh giọng nói:

- Người này tự mình huy động Thành Vệ Thự bao vây tân công Đan các, phá hoại quan hệ giữa vương triều ta cùng Đan các, lại vu oan khiến Tần đại sư vào tù, tội đáng chết vạn lần, lúc trước bản điện bị hắn che mờ hai mắt, thiếu chút nữa đã hại Tần đại sư bị oan, hôm nay lại tự tay giải quyết hắn để răn đe.

Lưu Nguyên Hâm hung hăng nói.

Cổ Tấn trợn trừng mắt với vẻ khó tin nhìn Lưu Nguyên Hâm, trong cổ phát ra những tiếng ọc ọc nhưng không nói được một câu nào.

Lấy tu vi của hắn, Lưu Nguyên Hâm căn bản không giết được hắn, chỉ là ở trước mặt bệ hạ, hắn căn bản không ngờ Lưu Nguyên Hâm sẽ ác độc tới mức giết mình.

- Tam hoàng tử điện hạ đúng là tàn nhẫn, trước đó bản thiếu chỉ muốn cho Cổ thống lĩnh chút trừng phạt, dù sao hắn cũng có thể đã bị Cảnh Phó thống lĩnh lừa gạt, không nghĩ tới Tam hoàng tử điện hạ lại trực tiếp giết người. Ha hả, bản thiếu thật sự bội phục. Chỉ là không biết Tam hoàng tử thật sự hiên ngang lẫm liệt hay là muốn giấu diếm điều gì vậy?

Tần Trần cười nhạt, vừa cười vừa nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (1)