- Đưa Đại Uy vương triều ta trong sáng, Hâm nhi, ngươi rõ là dụng tâm lương khổ rồi.
Lưu Huyền Duệ cười lạnh nói, trong tin tức hắn nhận được lại không phải như vậy.
- Phụ hoàng, nhi thần là hoàng tử, theo lý nên chia sẻ nỗi lo cho phụ hoàng, đây là chuyện nhi thần nên làm.
Tam hoàng tử cung kính nói giống như Lưu Huyền Duệ đang khích lệ hắn.
Trong mắt Lưu Huyền Duệ lộ vẻ thất vọng.
Nói thật, trong rất nhiều hoàng tử, hắn coi trọng nhất chính là Tam hoàng tử Lưu Nguyên Hâm.
Thủ đoạn cứng rắn, tính cách cũng rất giống hắn, trừ đối xử với tầng lớp dân chúng có một chút bá đạo, còn lại, hắn đều cực kỳ thưởng thức, cũng coi người này thành một trong những người được bồi dưỡng để nối nghiệp.
Nhưng chuyện hôm nay lại làm cho Lưu Huyền Duệ vô cùng thất vọng.
Cho dù là kẻ ngu ngốc cũng nhìn ra được Lưu Nguyên Hâm có thể xuất hiện ở nơi này khẳng định sẽ không đơn giản như vậy.
Nhưng Lưu Nguyên Hâm thật không ngờ lại trả lời mình như thế.
Thật sự coi hắn – vua của một nước là kẻ ngu ngốc sao?
Lưu Huyền Duệ cười lạnh một tiếng, cũng không vạch trần Lưu Nguyên Hâm, chỉ nhìn về phía Lãnh Phi Phàm.
- Lãnh gia chủ, các hạ đúng là có nhã hứng, không hổ danh là hào phú đứng đầu Đại Uy vương triều ta, thủ đoạn thông thiên, khu ngục tối quân Thành Vệ này chính là trọng địa để Đại Uy vương triều ta giam giữ tội phạm quan trọng, Lãnh gia chủ nói đến là đến, thật giống như nhà mình vậy. Ha hả, thậm chí còn dám tuỳ tiện ra tay ở trong khu ngục tối này, ngay cả mệnh lệnh của trẫm cũng không để vào mắt, trẫm thật sự bội phục không ngừng đấy.
Lưu Huyền Duệ híp mắt nói.
- Bệ hạ... Chuyện này...
Sau lưng Lãnh Phi Phàm đổ mồ hôi lạnh, trong nháy mắt nói:
- Ngài hiểu lầm rồi, tại hạ xuất hiện ở nơi này chỉ là trợ giúp Thành Vệ Thự điều tra mà thôi.
- Trợ giúp Thành Vệ Thự điều tra à?
Lưu Huyền Duệ cười lạnh.
- Đúng vậy.
Lãnh Phi Phàm lau mồ hôi trán, liền nói:
- Bệ hạ, người này đến từ Ngũ Quốc, cực kỳ thù hận Đại Uy vương triều ta, ban đầu khi ở Cổ Nam Đô bên ngoài Huyền Châu đã từng ra tay với nhóm thế lực Lưu Tiên Tông ở Huyền Châu của Đại Uy vương triều ta, đoạt cơ duyên của Đại Uy vương triều ta. Hôm nay, sau khi người này đi tới Hoàng thành còn trắng trợn giết chóc, trực tiếp tàn sát cao thủ thế gia Phùng gia, thủ đoạn tàn nhẫn khiến cho người ta giận sôi gan.
- Tại hạ xuất hiện ở đây cũng là vì Phùng gia cùng Lãnh gia ta có chút buôn bán qua lại, đồng thời quản sự Lãnh Minh của Lãnh gia ta cũng là người ở hiện trường tận mắt nhìn thấy. Bởi vậy thống lĩnh Cổ Tấn mới triệu tập bọn ta qua đây, chỉ là điều tra chân tướng Phùng gia bị diệt.
- Còn trước đó ta ra tay là do người này cả gan làm loạn, không ngờ chống lại pháp luật không chịu tuân theo, thậm chí đánh thống lĩnh Cổ Tấn cùng thống lĩnh Cảnh Đức Nguyên bị thương, đồng thời muốn vượt ngục chạy trốn. Tại hạ thân làm con dân của vương triều, tất nhiên có chức trách trợ giúp cơ quan chấp pháp của vương triều bắt tội phạm, bởi vậy mới ra tay ngăn cản người này. Lúc trước bệ hạ đi vào, tại hạ chỉ cho là người giúp đỡ người này xuất hiện, bởi vậy mới có va chạm với Hùng thống lĩnh, nếu có mạo phạm, mong bệ hạ cùng Hùng thống lĩnh thứ lỗi.
Lãnh Phi Phàm càng nói càng tỉnh táo, sau cùng, sắc mặt hắn trấn định, thậm chí cũng tin tưởng lời mình nói.
Cho dù là Tần Trần cũng có chút bội phục Lãnh Phi Phàm.
Lãnh Phi Phàm cùng Tam hoàng tử mở mồm liềnđổi trắng thay đen, quả thực vận dụng thành thạo, nếu không phải hắn là người có liên quan, thậm chí cũng không cách nào phân biệt được lời đối phương nói là thật hay giả.
- Mấy người các ngươi đây có gì muốn nói?
Cuối cùng, Lưu Huyền Duệ nhìn về phía đám người Cổ Tấn, Cảnh Đức Nguyên.
- Bệ hạ, sự thực đúng như lời Tam hoàng tử điện hạ cùng Lãnh gia đã nói, người này chính là hung thủ sát hại thế gia Phùng gia ở Hoàng thành, chúng thần chỉ dẫn hắn về để điều tra tình hình, nào ngờ người này cự tuyệt không phối hợp, hơn nữa còn đánh chúng thần bị thương, thần cũng không có cách làm, chỉ có thể ra tay bắt, không biết người này lại kinh động tới bệ hạ, mong bệ hạ minh giám.
Cổ Tấn cùng Cảnh Đức Nguyên đều lạnh run, đầu đầy mồ hôi, liên tục dập đầu, đồng thời còn đưa tới một lời khai:
- Bệ hạ, đây là lời làm chứng của một vài người khách ở Phùng gia, người này phát điên mưu hại Phùng gia, tàn sát mấy chục người của Phùng gia, tội ác tày trời thưa bệ hạ!
Bọn họ nghĩ sở dĩ Lưu Huyền Duệ đi tới đây là vì lấy được tin tức của Phí Lãnh, biết Tần Trần là đại sư quý khách của Trác Thanh Phong ở Đan các, là không đắc tội được Đan các, cho nên mới vội vàng tới đây.
Nói cách khác, Lưu Huyền Duệ không biết nhiều về chuyện của Tần Trần, chỉ cần mình chiếm đạo lý, cho thấy là hành sự dựa theo luật pháp vương triều, cho dù sẽ chọc giận bệ hạ, nhưng ít ra có thể giữ được tính mạng.
Lưu Huyền Duệ tiếp nhận lời làm chứng.
Đúng vậy, phía trên có một vài người khách tham gia tiệc cưới của Phùng gia đứng ra làm chứng, nói rõ Tần Trần có thủ đoạn tàn nhẫn, không kiêng nể gì cả, ở Phùng gia trắng trợn giết chóc, tàn hại Phùng gia vô tội.
Trong mắt Lưu Huyền Duệ chợt lạnh như băng.
- Tốt, tốt cho một quân Thành Vệ, giỏi cho một Thành Vệ Thự, rõ là xử án rất tốt, chà chà, lời làm chứng này, quy trình này làm rõ là không chê vào đâu được, giống như thật vậy.
Trong tay Lưu Huyền Duệ cầm lời chứng giả của Thành Vệ Thự, giận dữ cười.
Hắn đã xem qua tài liệ do Ám Ảnh Vệ điều tra về Tần Trần, tất nhiên cũng hiểu rõ ràng xung đột giữa Tần Trần cùng Phùng gia.
Nhưng so với lời làm chứng do Thành Vệ Thự đưa tới lại hoàn toàn đảo lộn, khác biệt một trời một vực.
- Các ngươi xác định lời làm chứng này đều là thật chứ?
Lưu Huyền Duệ lạnh như băng nói.
- Bệ hạ, tất nhiên là thật rồi, mong bệ hạ minh giám.
Đám người Cổ Tấn run rẩy nói.
- Được, tốt, như vậy dựa theo lời các ngươi nói, một phần tài liệu khác trên tay trẫm là giả à?
Hắn giơ một tay lên, tài liệu do Ám Ảnh Vệ điều tra về Tần Trần cùng Phùng gia lập tức được đưa tới trước mặt đám người Lưu Nguyên Hâm.
Nhìn thấy nội dung phía trên, sắc mặt đám người Cổ Tấn lập tức hoàn toàn trắng bệch.
Nếu nói bây giờ bọn họ không biết Lưu Huyền Duệ đã sớm có sự chuẩn bị, như vậy bọn họ cũng quá ngốc rồi.
Lúc này cả đám người liều mạng dập đầu, kinh hoàng nói:
- Bệ hạ, chúng ta bị oan uổng, những lời làm chứng này đều là do những người khách kia cung cấp, thuộc hạ cũng không biết thực hư mới gây ra hiểu lầm này, mong bệ hạ thứ tội.
Đám người Cổ Tấn điên cuồng dập đầu xuống đất, trán lập tức tóe máu.
- Thứ tội à? Thành Vệ Thự của trẫm có đám người như các ngươi, hôm nay trẫm rõ là được mở rộng tầm mắt rồi.
Đôi mắt Lưu Huyền Duệ lạnh như băng.
Nếu nói ngay từ đầu, hắn bởi vì cân nhắc tới thân phận của Tần Trần, suy nghĩ tới ảnh hưởng của Đan các, Khí Điện, Huyết Mạch Thánh Địa mới đến cứu Tần Trần, vậy hiện tại, trong lòng hắn thật sự là tức muốn bốc lửa rồi.
Xấu xa, quá xấu xa, đây quả thực là quá xấu xa, hắn không dám tưởng tượng được Hoàng thành trong vương triều dưới tay hắn còn có nơi xấu xa như vậy, thế còn những nơi khác trong cả vương triều sẽ thế nào.
Đây chính là vương triều của gia tộc Lưu thị hắn đấy.
Thấy được dáng vẻ Lưu Huyền Duệ như thế, chân mày Tam hoàng tử Lưu Nguyên Hâm giật giật, trong lòng kinh hoàng.
Thân là hoàng tử của Lưu Huyền Duệ, Lưu Nguyên Hâm sao có thể không hiểu phụ thân của mình.
Dáng vẻ này của Lưu Huyền Duệ rõ ràng là thật sự nổi giận lôi đình ồi.