- Ai dám ngăn cản ta thì tự tìm cái chết!
Lãnh Phi Phàm đang lúc tức giận, thậm chí không nghe rõ đối phương nói gì, thấy có người to gan dám ngăn cản hắn liền vô thức đánh một chưởng về phía người kia.
- Ầm!
Hai chưởng kình đáng sợ chợt va chạm vào nhau giữa không trung, ngay sau đó một tiến nổ kinh người vang vọng, Lãnh Phi Phàm chỉ cảm thấy một lực lượng không thể ngăn cản đánh tới, mở miệng phun ra một ngụm máu, trong nháy mắt bay ra ngoài, ngã mạnh xuống đất.
Mà ở trong quá trình bay ngược, hắn mới hoảng sợ nhìn thấy rõ gương mặt người ra tay.
Không chỉ là hắn, Tam hoàng tử Lưu Nguyên Hâm, cùng với đám người Cổ Tấn, Cảnh Đức Nguyên ở đây đều nhìn thấy rõ gương mặt của người tới, vẻ tức giận trên mặt lập tức đóng băng, sắc mặt liền trắng bệch, áo bào trên thân lập tức bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp.
Chỉ thấy người xuất hiện ở trước mặt Tần Trần mặc áo giáp của Cấm vệ quân, gương mặt đứng đắn, ánh mắt sắc bén như thiên đao, mang theo vẻ không giận tự uy, đó chính là Thống lĩnh Cấm vệ quân của Đại Uy vương triều, Hùng Chấn Phong!
Mà người lúc trước ra tay bị Thống lĩnh Tông Vệ của Tam hoàng tử ngăn cản cũng lộ ra vẻ mặt tối tăm không gì sánh được, chính là Phí Lãnh đứng đầu Luyện Dược sư cung đình đã ra tay trong tình thế cấp bách!
Chỉ thấy ở phía sau hai người là một đám người đang vây quanh một gã đàn ông trung niên đầy vẻ uy nghiêm chậm rãi đi vào khu ngục tối.
Người đàn ông dẫn đầu cũng không thấy uy vũ lắm nhưng có một khi tức vô cùng bá đạo đột nhiên phát ra.
- Các ngươi thật to an, dám chống lại lệnh của bệ hạ, các ngươi muốn kháng chỉ không nghe, muốn bị giết chín tộc sao?
Đại nội tổng quản Hoàng Hoán tức giận đi lên trước, quát rất nhiều quân Thành Vệ vẫn còn đang ngẩn người ở đó, tức đến mức cả người run rẩy.
Hắn không có cách nào tưởng tượng, sau khi bệ hạ hạ lệnh mà đám người của Thành Vệ Thự này vẫn không dừng, còn dám ra tay.
- Hâm nhi, ngươi thật uy phong đấy. Còn có Lãnh gia chủ nữa, Thành Vệ Thự của vương triều trở thành nhà giam riêng của Lãnh gia ngươi từ lúc nào thế?
Lưu Huyền Duệ đi lên trước, lạnh lùng nhìn khu ngục tối hoàn toàn hỗn loạn, trong ánh mắt có sự tức giận không sao giấu được.
- Phụ hoàng, ngài, làm sao ngài lại tới đây?
Bịch một tiếng, mặt Tam hoàng tử trắng bệch, thoáng cái đã quỳ xuống.
- Bệ... Bệ hạ!
Bịch bịch bịch!
Chỉ thấy đám người Lãnh Phi Phàm cùng Cổ Tấn lập tức quỳ đầy đất.
- Ngô hoàng vạn tuế muôn năm vạn vạn tuế!
Toàn thân bọn họ run rẩy, trong lòng kinh hãi vạn phần, trong nháy mắt cả người đều ướt sũng mồ hôi lạnh.
Trong lòng ai nấy đều kinh hãi, không hiểu tại sao Lưu Huyền Duệ lại đột nhiên tới nơi này.
Mà rất nhiều quân Thành Vệ ở đó bị dọa cho run rẩy, dập đầu xuống đất liên tục, căn bản không dám ngẩng đầu.
Lấy thân phận và địa vị của bọn họ, trước kia căn bản không có cơ hội gặp vua, mộng tưởng lớn nhất trong lòng chính là được bệ hạ triệu kiến, lại chưa từng nghĩ tới, đời này vừa gặp được bệ hạ lại là ở trường hợp này, hơn nữa là ở dưới tình huống như vậy.
Trong lòng Cảnh Đức Nguyên, Quản Vĩ cùng thủ lĩnh quân Thành Vệ đều sợ hãi không thôi, trái tim run rẩy.
- Cựu thần có tội, không thể quản lý tốt Thành Vệ Thự, mong bệ hạ giáng tội.
Chứng kiến cảnh tượng trong khu ngục tối vô cùng hỗn loạn, Thự Liễu Trình - Thự trưởng Thành Vệ đi theo Lưu Huyền Duệ tới đây chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, bịch một tiếng liền quỳ xuống, liên tục dập đầu.
Nhưng Lưu Huyền Duệ căn bản không để ý tới bọn họ, chỉ đưa mắt nhìn vào trong ngục tối.
Chỉ thấy một thiếu niên chính đứng ở trong ngục tối, trong tay cầm một thanh kiếm sắt rỉ, đối mặt với mọi người đột nhiên như đến, trong ánh mắt không có bất kỳ kinh hoàng hay vui mừng, dường như bọn họ đến căn bản không có cách nào dao động tới cảm xúc tâm linh của hắn.
- Ngươi là đệ tử Ngũ Quốc - Tần Trần?
Lưu Huyền Duệ trầm giọng hỏi.
Trong lòng đột nhiên buông lỏng.
Hắn thấy trên người Tần Trần còn chưa có vết thương nào rõ ràng, bản thân mình cuối cùng đã chạy tới kịp thời.
- Ngươi chính là Hoàng đế của Đại Uy vương triều này?
Tần Trần nhìn người đàn ông trung niên uy nghiêm bá đạo trước mặt, thản nhiên nói.
- Lớn mật, ở trước mặt bệ hạ mà ngươi lại dám bất kính à...
Hoàng Hoán biến sắc, liền lên tiếng trách, nhưng lại bị Lưu Huyền Duệ giơ tay lên ngăn cản.
Lúc này Lưu Huyền Duệ cùng Tần Trần nhìn nhau, trong lòng đột nhiên thầm rùng mình.
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn gặp một thiếu niên đáng sợ như vậy.
Đối mặt với hắn thân là Hoàng đế Đại Uy vương triều, trên mặt không có chút khiếp sợ và hoảng hốt nào, có chỉ là một vẻ vân đạm phong khinh, một vẻ bàng quan.
Cái loại cảm giác này giống như ở trước người đứng đầu một vương triều như hắn, căn bản tính không tính là gì
- Người này không đơn giản!
Trong đầu Lưu Huyền Duệ lập tức hiện ra một ý nghĩ như vậy.
Giờ này phút này, hắn càng tin chắc vào suy đoán của mình.
Nếu Tần Trần thật sự chỉ là một thiếu niên Ngũ Quốc bình thường, tại sao sau khi nhìn thấy mình lại không có chút dao động nào?
Rõ ràng chỉ có một vài nhân vật nghịch thiên đã biết tới thế giớ rộng lớn hơn bên ngoài, mới có thể có vẻ bàng quan đó.
Trong cả quá trình nói ra thì dài nhưng thật sự chỉ là trong chớp mắt lại khiến cho Lưu Huyền Duệ liền hiểu rõ, người này tuyệt đối không bình thường.
- Tần đại sư, trẫm tới chậm, khiến cho ngươi phải chịu khổ rồi...
Trên mặt có vẻ tự trách, Lưu Huyền Duệ vội vàng tiến lên hai bước, đi vào trong ngục tối áy náy nói với Tần Trần.
Giọng nói thái độ kia cũng cực kỳ thành khẩn, khiến cho người ta có thể cảm nhận được rõ ràng tâm tư tự trách trong lòng Lưu Huyền Duệ.
Cảnh tượng như thế lập tức khiến cho tất cả mọi người ở đó kinh ngạc đến ngây người.
Đường đường là Hoàng đế Đại Uy vương triều lại cung kính với một gã thiếu niên đến từ Ngũ Quốc như thế, thậm chí mơ hồ còn có ý xin lỗi.
Chuyện này... Làm cho tất cả mọi người đều không nhịn được hít sâu một hơi.
Trong lòng chấn động chưa từng có.
Mà Lưu Huyền Duệ vừa nói ra lời này, đám người Lưu Nguyên Hâm đang quỳ đầy đất chợt thấy trong lòng nặng nề như là ngã vào trong vực sâu vô tận.
Đường đường là bệ hạ Đại Uy vương triều lại có thái độ như vậy với Tần Trần, điều này đại biểu cho cái gì?
Sợ rằng đám người bọn họ sẽ phải đối mặt với nguy cơ trước đó chưa từng có.
Trong khoảng thời gian ngắn, không ít người sợ hãi tâm thần không yên, không khỏi run rẩy.
- Ai trong các ngươi có thể nói cho ta biết, ở đây rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì không?
Lưu Huyền Duệ ngẩng đầu, nhìn đám quân Thành Vệ đang quỳ đầy trước mặt, lạnh lùng nói.
- Chuyện này...
Tất cả mọi người nghẹn lời, không biết nên nói gì.
- Hâm nhi, ngươi tới nói cho ta biết, ngươi thân là hoàng tử, tại sao lại xuất hiện ở nơi này?
Thấy không có ai nói chuyện, ánh mắt lạnh như băng của Lưu Huyền Duệ nhìn về phía Tam hoàng tử.
- Phụ hoàng...
Tam hoàng tử giật mình, nuốt nước miếng, trong đầu vội vàng suy nghĩ rồi mới mở miệng nói:
- Sở dĩ nhi thần xuất hiện ở đây là vì nhận được tin tức của Cổ Tấn thống lĩnh Thành Vệ Thự, nói có một thiếu niên tên là Tần Trần vi phạm luật pháp vương triều, trắng trợn giết con dân của vương triều ta, sau khi Thành Vệ Thự bắt về, nào ngờ Đan các mạnh mẽ tới Thành Vệ Thự, muốn cứu thiếu niên làm trái pháp luật này ra, Thành Vệ Thự không chịu được áp lực của Đan các cho nên muốn bảo nhi thần đứng ra.
- Nhi thần nhận được tin tức, trong lòng tất nhiên vô cùng tức giận, nghĩ tới Đại Uy vương triều ta đã lập quốc nghìn năm, luôn trị nước theo luật pháp, sao có thể bởi vì đối phương là người của Đan các lại có thể làm trái pháp luật, coi nhẹ luật pháp vương triều được. Bởi vậy nhi thân mới đến Thành Vệ Thự, chỉ là muốn biết rõ ràng chân tướng sự việc, khiến Đại Uy vương triều ta luôn trong sáng.
Tam hoàng tử vội vàng nói.
Không thể không nói, Tam hoàng tử khá có tài hoa, chỉ một lát đã giải thích vì sao hắn xuất hiện ở đây, còn cho người ta thấy hắn là người một lòng trung thành với vương triều.