- Cổ Tấn, đây chính là chuyện tốt ngươi làm sao? Một phế vật.
Sắc mặt Tam hoàng tử tái xanh, giận dữ hét.
Lúc đầu hắn sốt ruột tới đây là muốn hành sự khiêm tốn, mau chóng xử lý chuyện này, định tội cho Tần Trần.
Ai biết sau khi đi tới nơi này, không ngờ lại chứng kiến cảnh tượng hỗn loạn như thế.
Đường đường là khu ngục tối của Thành Vệ Thự xảy ra chuyện lớn như vậy, cho dù Cổ Tấn là Thống lĩnh của Thành Vệ Thự căn bản cũng không giấu được, tất nhiên sẽ lập tức truyền tới trong tai phụ hoàng.
Một khi có Phí Lãnh ở bên cạnh cổ vũ, phụ hoàng tò mò, nếu chú ý tới đây, biết hắn tham gia vào chuyện của khu ngục tối, tất nhiên sẽ dẫn tới phụ hoàng tức giận.
Hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có ảnh hưởng đối với tiền đồ của hắn.
- Lãnh gia chủ, giết tiểu tử này cho ta!
Đột ngột, Tam hoàng tử lạnh lùng nói với Lãnh Phi Phàm.
Lãnh Phi Phàm sửng sốt.
- Ta bảo ngươi giết tiểu tử này, ngươi không nghe được sao?
Tam hoàng tử lạnh lùng nói, trong ánh mắt nhìn Tần Trần lóe lên sát cơ kinh người.
Lãnh Phi Phàm lập tức cấp:
- Tam hoàng tử điện hạ, tuyệt đối không thể được. Người này là Quán quân trong cuộc thi đấu Cổ Nam Đô, trên thân tất nhiên có truyền thừa mạnh mẽ của Cổ Nam Đô, nếu trực tiếp giết...
Lãnh gia tốn nhiều thời gian như vậy để nhằm vào U Thiên Tuyết cùng đám người Tần Trần là vì cái gì? Chẳng lẽ thật sự là vì báo thù cho Phùng gia, hoặc xem thường đệ tử Ngũ Quốc sao? Căn bản không phải, Lãnh Phi Phàm để ý chỉ có một, đó chính là truyền thừa đám người Tần Trần lấy được ở Cổ Nam Đô.
Mà hiện tại, Tam hoàng tử lại bảo hắn trực tiếp giết chết Tần Trần, vậy khác nào trực tiếp cắt đứt cơ hội hắn lấy được truyền thừa trên thân Tần Trần, bảo hắn làm sao có thể tiếp nhận được điều này.
- Lãnh gia chủ, ta không phải là đang thỉnh cầu ngươi, mà là ra lệnh cho ngươi.
Tam hoàng tử nhìn Lãnh Phi Phàm lạnh như băng:
- Chuyện đám người Cổ Tấn đi Đan các đã bị Phí Lãnh biết được, lại thêm ở khu ngục tối của Thành Vệ Thự xảy ra chuyện trọng đại như vậy, căn bản không giấu được tin tức, có lẽ không bao lâu nữa sẽ truyền vào trong tai phụ hoàng, lấy tính cách của phụ hoàng tất nhiên sẽ lập tức tiến hành điều tra.
- Nếu chúng ta có thời gian làm ra lời khai hoàn mỹ, vậy còn được, nhưng hiện tại rõ ràng đã không kịp nữa, phát sinh chuyện lớn như vậy, căn bản không có thời gian để cho chúng ta giả một phần lời khai hoàn chỉnh, đồng thời cũng để cho tiểu tử này ngoan ngoãn nhận tội. Cho nên chỉ có giết tiểu tử này, mới có thể né tránh điều tra của phụ hoàng, chẳng lẽ ngươi không hiểu sao?
Tam hoàng tử lạnh lùng nhìn Lãnh Phi Phàm, ý kiến của hắn khác với Lãnh Phi Phàm, không phải để gia tộc lớn mạnh, cũng không phải lấy được truyền thừa gì đó, mà lấy được bao nhiêu thân thiết cùng ảnh hưởng ở trước mặt phụ hoàng.
Một khi để cho phụ hoàng biết được hắn làm ra chuyện như thế, tuy chưa chắc sẽ đã bị trách phạt nhưng tất nhiên địa vị trong lòng phụ hoàng lại giảm sút.
Đây là chuyện Tam hoàng tử quyết không cho phép xảy ra.
Cảm nhận được sát ý lạnh như băng trên thân Tam hoàng tử, mặc dù Lãnh Phi Phàm không cam lòng đến đâu, cũng chỉ có thể cười khổ:
- Điện hạ, ta hiểu rõ.
Giờ này phút này, hắn thậm chí có chút hối hận khi hợp tác với Tam hoàng tử.
Tên này trừ tinh trùng lên óc, một bụng dâm loạn cùng nghĩ đến ngôi vị hoàng đế của hắn sau này, căn bản là không để chuyện gì khác vào trong lòng.
Thời khắc mấu chốt, có lẽ ngay cả Lãnh gia hắn cũng có thể bị buông tha.
Chỉ là trong lòng không cam, lúc này, Lãnh Phi Phàm cũng không có cách nào khác.
- Vù!
Thân hình Lãnh Phi Phàm thoắt một đã bay thẳng đến chỗ Tần Trần.
- Trọng phạm Tần Trần cố gắng vượt ngục, giết chết không luận tội!
Tam hoàng tử quát lên dữ tợn.
Lời này, hắn chẳng những nói cho Lãnh Phi Phàm nghe, còn đang nói cho rất nhiều quân Thành Vệ ở đây nghe.
Ở trong khu ngục tối, muốn giết Tần Trần thì nhất định phải có lý có chứng cớ, mới có thể tuỳ tiện ra tay.
Mà ở Thành Vệ Thự, vượt ngục không thể nghi ngờ là lý do hay nhất.
Giết tội phạm vượt ngục là chuyện hợp tình hợp lý, không chê vào đâu được, cho dù sau này phụ hoàng hỏi thăm, cũng không có bất kỳ sơ hở nào.
- Giết!
Kèm theo tiếng quát chói tai của Tam hoàng tử, trên thân Lãnh Phi Phàm đột nhiên phóng xuất ra một sát ý khủng khiếp.
- Ầm!
Khí tức đại biểu Vũ Tôn lục giai tam trọng được tuỳ tiện bạo phát, khí tức cuồng mãnh chấn áp rất nhiều quân Thành Vệ ở đây, từng người với gương mặt trắng bệch lảo đảo không ngừng.
Mà Tần Trần ở giữa trận gió lốc, ánh mắt cũng dần dần nghiêm trọng.
Thực lực của hắn tuy mạnh nhưng dù sao tu vi quá thấp, đối kháng với Vũ Tôn lục giai trung kỳ đỉnh phong đã là cực hạn, đối mặt với Vũ Tôn tam trọng như Lãnh Phi Phàm, hắn cũng không tính là gì.
Một khi chiến đấu, có lẽ chỉ có thể nghĩ chạy ra khỏi Thành Vệ Thự.
- Tiểu tử, trách thì trách ngươi chọc giận Lãnh gia ta, bất luận người nào dám đắc tội Lãnh gia ta đều phải chết.
Lãnh Phi Phàm quát lạnh một tiếng, ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo, bàn tay biến thành một đạo chưởng ảnh kinh người, chợt đánh xuống Tần Trần.
Dưới chưởng ảnh mạnh mẽ, Tần Trần chỉ cảm thấy khó thở, chân lực trong cơ thể đều ngừng lại.
- Dừng tay cho ta!
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, bên ngoài khu ngục tối đột nhiên truyền đến một tiếng gầm hét giống như sấm sét nổ vang:
- Tất cả mọi người đều dừng tay cho ta, lui ra.
Tiếng gào thét này vang lên như sấm sét giữa trời quang, ầm ầm vang lên trong cả khu ngục tối, đồng thời một kình phong mãnh liệt nhanh chóng đánh úp về phía phía Lãnh Phi Phàm trước mạt.
- Ngăn hắn lại cho ta.
Nhìn thấy có người ngăn cản, tâm trạng Tam hoàng tử kinh sợ liền phẫn nộ quát thống lĩnh Tông Vệ bên cạnh.
- Cút về cho Điện hạ.
Thống lĩnh Tông Vệ có tu vi lục giai trung kỳ đỉnh phong, luôn cuồng bạo không gì sánh được, sau khi phẫn nộ quát một tiếng, một chưởng liền đánh về phía bóng người lướt tới.
“Ầm một tiếng.
Nào ngờ thực lực đối phương vượt quá dự đoán của hắn, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, lúc này đã bay ra ngoài.
Nhưng sau khi bị thống lĩnh Tông Vệ ngăn cản, người ra tay kia cũng chậm lại, lập tức mất đi cơ hội cứu viện Tần Trần.
- Người nào dương oai ở Thành Vệ Thự, chẳng lẽ không biết ở đây là địa phương nào sao? To gan dám đắc tội Tam hoàng tử điện hạ là chuẩn bị tự tìm cái chết à?
Sau khi Thống lĩnh Tông Vệ bị đánh bay thì giận tím mặt, ngẩng đầu liền phẫn nộ quát.
Thân là cận vệ của Tam hoàng tử, cao thủ hoàng gia, hắn căn bản không e ngại bất luận kẻ nào.
“Ầm một tiếng, lúc này không ai ngăn cản công kích của Lãnh Phi Phàm, trong nháy mắt đã thấy hạ xuống đỉnh đầu Tần Trần, có tiếng nổ mạnh vang lên, trong nháy mắt đánh Tần Trần bay ra ngoài.
Ầm ầm!
Tần Trần dựa lưng trên vách tường phía sau, trong miệng tanh tanh, thiếu chút nữa thì phun ra máu.
Vũ Tôn lục giai tam trọng thật sự mạnh tới mức đáng sợ, hiện tại hắn căn bản còn chưa có cách ngăn cản.
Nếu không phải hắn tu luyện Bất Diệt Thánh Thể, lực phòng ngự không kém gì Vũ Tôn lục giai đỉnh phong, trúng phải một đòn này có thể làm hắn trọng thương ngã xuống.
Ánh mắt Tần Trần ngưng trọng, Lãnh Phi Phàm còn kinh sợ hơn.
Dù thế nào hắn cũng không ngờ tới, dưới một chưởng của mình mà Tần Trần còn bình yên vô sự.
- Tiểu tử, khó trách ngươi dám cuồng vọng như thế, thật sự là có tài, đáng tiếc, đắc tội Lãnh gia ta thì ngươi phải chết.
Lãnh Phi Phàm nổi giận gầm lên một tiếng, biết có người tới cứu viện nên dưới tình thế cấp bách, chân lực trong cơ thể kích phát đến mức tận cùng, dùng hết sức ra tay đánh Tần Trần lần thứ hai.
- Trẫm nói dừng tay, không nghe được sao?
Chỉ là sau một khắc, một tiếng hét phẫn nộ còn kèm thêm uy nghiêm khí phách vang lên, ngay sau đó, một bóng người giống như lôi đình trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Lãnh Phi Phàm, một chưởng vỗ qua.