- Không được, nếu cứ tiếp tục như thế thì nhất định mình sẽ chết ở chỗ này, xem ra hôm nay không thể giết được tiểu tử này vậy, tốt nhất là bỏ đi.
Trải qua quá trình giao thủ Tần Dũng rốt cuộc sợ, công kiệu của Bạo Huyết Đan sắp biến mất, hắn có cố cũng không thể kích sát Tần Trần được. Cả người thoắt một cái đã xông lên vách tường ly khai chỗ này.
- Lưu lại!
Tả Lập sao có thể để Tần Dũng ly khai, dựa theo phân phó của Tần Trần, chiến đao hóa thành đao ảnh đầy trời, chi chít bọc lại Tần Dũng.
- Chỉ bằng ngươi cũng muốn ngăn lão phu sao.
Tần Dũng tức giận, Tả Lập này quá càn rỡ, thật cho rằng có thể ngăn cản mình?
Hắn thân như giao long, vung ra hai đấm, quyền bạo ầm ầm vang vọng, tất cả ánh đao Tả Lập vung ra đều vỡ nát, cả người rơi khỏi đầu tường, khí tức phù phiếm.
- Tần Trần, hôm nay trước lưu mạng chó của ngươi, ngày sau sẽ đến giết ngươi.
Trước khi đi, Tần Dũng nhìn về chỗ của Tần Trần, dữ tợn nói.
Đột nhiên nét mặt hắn ngẩn ra.
Người đâu?
Vị trí lúc trước Tần Trần đứng trống không.
- Ở chỗ này!
Một thanh âm quỷ mị bỗng vang lên, Tần Dũng hoảng sợ quay đầu, liền phát hiện chẳng biết lúc nào Tần Trần đã đi đến đầu tường, ánh mắt lạnh lùng nhìn mình, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lẽo.
Sau một khắc.
- Chết!
Chiến đao trong tay Tần Trần đột nhiên ra khỏi vỏ, ánh đao đen kịt xẹt qua hư không.
Phốc xuy!
Tần Dũng kinh sợ trừng lớn hai mắt, muốn né tránh nhưng không kịp, chỉ có thể mở mắt nhìn chiến đao xẹt qua đầu hắn, một cái đầu lâu phóng lên cao, máu tươi kích xạ gần một trượng.
Phốc!
Một thi thể không đầu rơi xuống, ầm ầm đập vào trên mặt đất.
Chết... chết?!
Trong đình viện, Tả Lập và rất nhiều đội viên Thành Vệ Quân đều nghẹn họng trân trối nhìn một màn này, nhất thời không dám tin tưởng hai mắt của mình.
Một cường giả Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong, ngay cả Tả thống lĩnh cũng không phải đối thủ, vậy mà bị Tần Trần giết chết.
Tất cả mọi người nhìn Tần Trần như gặp quỷ.
- Tối nay đa tạ chư vị tương trợ, nếu không có chư vị, chỉ sợ tại hạ sẽ gặp phải nguy hiểm, ta ở chỗ này trước cảm ơn chư vị.
Tần Trần từ đầu tường bay vút xuống, chắp tay nhìn mấy người Tả Lập nói.
Nếu không phải mấy người Tả Lập tới kịp thời, sợ là hôm nay hắn đã không lưu Tần Dũng lại dễ dàng như vậy.
- Kia... có chuyện gì đâu!
Đám người Tả Lập khoát tay lia lịa.
Đùa gì vậy, Tần Dũng chết thế nào sao bọn họ lại không rõ, nếu như không phải Tần Trần, chỉ bằng mấy người bọn hắn thì e là có thể phải chết ở trên tay Tần Dũng rồi.
Chẳng trách Khang Vương Gia để tâm tới thiếu niên này như vậy, nghe nói năm nay người này chỉ mới 15, đã lấy được quán quân ở kỳ thi cuối năm Thiên Tinh Học Viện, quả nhiên là thiếu niên thiên tài, tuổi còn trẻ lại có tầm nhìn và tu vi như vậy, tương lai tất nhiên sẽ có tiền đồ vô lượng.
Nghĩ đến đây, thái độ của đám người Tả Lập với Tần Trần không khỏi càng thêm cung kính.
- Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, hôm nay chư vị tương trợ tại hạ tâm lĩnh, ngày sau nhất định hồi báo.
Tần Trần từ tốn nói.
Hắn là người ân oán rõ ràng, có ân báo ân, có oán báo oán.
- Ha hả, Trần thiếu nói đùa, tại hạ thân là Phó thống lĩnh Thành Vệ Quân, ngăn chặn vương đô phát sinh chuyện ác là việc nằm trong phận sự của tại hạ...
Tả Lập khoát tay, theo hắn Tần Trần chỉ là thiếu niên thì có gì hồi báo, chỉ cần mình có thể lưu lại ấn tượng tốt trong lòng đối phương là đã đủ rồi.
Lại nghe Tần Trần vừa cười vừa nói:
- Tả thống lĩnh đừng nóng vội cự tuyệt, nếu như ta nhìn không lầm thì Tả thống lĩnh hẳn trong lúc thử trùng kích Thiên cấp, kinh mạch đã bị qua tổn thương, dẫn đến mấy năm nay tu vi không thể tiến thêm bước? Chờ sau này ta có thời gian, có thể sẽ giúp Tả thống lĩnh trị liệu.
Cái gì?
Tả thống lĩnh trợn tròn hai mắt, trong lòng cuốn lên sóng to gió lớn, giống như gặp quỷ.
Năm đó hắn ở trong Thành Vệ Quân xác thực là có một phen uy danh, được khen là Phó thống lĩnh có khả năng đột phá Thiên cấp nhất, chỉ là năm năm trước trong một lần hắn vội vàng trùng kích Thiên cấp, đã dẫn đến kinh mạch thương tổn, sau đó tu vi không thấy tiến thêm bước nào.
Mấy năm nay, hắn đi tìm nhiều vị Luyện Dược Sư nhưng không có một người có thể giải quyết vấn đề của hắn, thậm chí rất nhiều người đều phân tích không ra nguyên nhân bệnh trạng.
Lâu ngày, ngay cả hắn cũng tuyệt vọng buông bỏ.
Nào ngờ hôm nay Tần Trần lại nói ra bí mật giấu trong lòng mình, sao hắn có thể không kinh hãi cho được.
- Trần thiếu...Trần thiếu, thương thế của ta, thật cứu được sao?!
Chuyện quá đột nhiên, Tả Lập không kiềm nén được lòng mừng như điên, vẻ mặt kinh hỉ nói.
- Kinh mạch bị tổn thương cũng không phải bệnh nan y, sao lại trị không hết?
Tần Trần vừa cười vừa nói.
- Ta... Ta...
Tả thống lĩnh kích động đến mức không thể tự khống chế được mình, không biết nên nói cái gì cho phải.
- Làm phiền Tả thống lĩnh thu thập đình viện một chút.
- Vâng, vâng!
Tả Lập phấn chấn, phảng phất như thanh xuân phơi phới, vội vàng phân phó thủ hạ mang thi thể khắp nơi sắp xếp cho gọn gàng.
Tần Trần thì vội vàng đi vào phòng của mẫu thân.
Ban nãy bên ngoài có tiếng động lớn như vậy, sao trong phòng mẫu thân không có chút động tĩnh nào, chắc là không có chuyện gì chứ?
Tần Trần lo lắng.
Khôn đợi hắn đẩy cửa thì gian phòng của Tần Nguyệt Trì thoáng cái đã mở ra.
- Trần nhi, lúc nãy mẫu thân nghe ở ngoài có tiếng đánh nhau, con có sao không?
Chỉ thấy Tần Nguyệt Trì đứng ở cửa, giống như vừa mới tỉnh ngủ, vẻ mặt có chút ảm đạm, sau đó thấy đám người Tả thống lĩnh trong đình viện, hoài nghi nói:
- Bọn họ là?
Lẽ nào lúc trước mẫu thân bị mê dược làm cho choáng váng?
Tần Trần cẩn thận ngửi ngửi, dường như trên người mẫu thân không có mùi mê dược, hơn nữa lúc nãy cử động của Ảnh Thất và Ảnh Tam đều nằm trong sự giám thị của hắn, căn bản không có cơ hội sử dụng mê dược, thế nhưng...
Trong lòng có nghi ngờ, Tần Trần nói:
- Mẫu thân, lúc này Tần Dũng mang theo mấy kẻ xấu xông đến muốn làm loạn mẫu thân và hài nhi, cũng may là Tả thống lĩnh chạy đến kịp thời cho kẻ xấu đền tội.
- Cái gì, Tần Dũng?
Tần Nguyệt Trì thấy đầu Tần Dũng trong đình viện, nhất thời trên mặt lộ ra vẻ giận dữ:
- Triệu Phượng thật độc ác.
Sau đó khẩn trương nói:
- Trần nhi con có sao không?
- Nương yên tâm, hài nhi không việc gì cả.
Tần Trần cười nói.
Lúc này đám người Tả Lập đã sửa sang đình viện xong xuôi, rất nhiều thi thể sát thủ bị xếp thành một hàng, vài tên Thành Vệ Quân ở đó chỉ chỉ một chút, như đang nghị luận cái gì.
- Tả thống lĩnh, chẳng lẽ các ngươi quen những người này?
Tần Trần nói.
- Trần thiếu, những tên này đều là sát thủ của Ảnh Sát Lâu.
Trên mặt Tả Lập mang theo vẻ ngưng trọng, nói.
- Ảnh Sát Lâu, là một nhóm sát thủ trứ danh của Tây Bắc Ngũ quốc chúng ta, lấy ám sát làm sinh kế, Hoàng thất Tây Bắc Ngũ quốc chúng ta đều muốn cấp tốc trừ khử, nhưng Ảnh Sát Lâu rất bí ẩn, không ai biết đại bản doanh cho nên không cách nào diệt trừ.
Hít sâu một hơi, Tả Lập lại nói:
- Sát thủ của Ảnh Sát Lâu chia ra ba cấp bậc Giáp, Ất, Bính. Ngươi gặp mấy tên này chắc là sát thủ Bính cấp của Ảnh Sát Lâu, có điều dù như vậy, những sát thủ này cũng đã từng ám sát qua võ giả cùng cấp nên mới được trở thành sát thủ Bính cấp.
- Hơn nữa ta nghe nói, Ảnh Sát Lâu rất tàn bạo và bao che khuyết điểm, vì thế sau này Trần thiếu nhất định phải thận trọng một chút.