Hoàng Thất Đại Uy vương triều có một bộ tin tức tình báo riêng được gọi là Ám Ảnh Vệ!
Bộ này chỉ do Lưu Huyền Duệ quản lý, trừ Lưu Huyền Duệ, bất luận kẻ nào cũng không cách nào điều động được.
Bọn họ đặc biệt thu thập những chuyện lớn xảy ra trong Đại Uy vương triều, lấy lực lượng Hoàng Thất của Đại Uy vương triều gần như không có chuyện gì có khả năng giấu diếm được cơ sở ngầm của bọn họ.
Bởi vậy gần như chỉ trong chốc lát, phía trên tin tức kia lại ghi chép thông tin cặn kẽ về Tần Trần.
- Tần Trần, đệ tử Ngũ Quốc?
- Quán quân cuộc thi Cổ Nam Đô?
- Thiếu niên mười bảy tuổi, Vũ Tông ngũ giai đỉnh phong?
- Tiến vào Hoàng thành không lâu đã tiêu diệt Phùng gia thế gia dưới trướng của hào phú Lãnh gia, sau đó trở lại vách tường đá khó giải của Đan các, được Trác Thanh Phong cung kính xem là đại sư?
Tin tức này cực kỳ tường tận, giải thích rõ lai lịch của đoàn người Tần Trần.
Chứng kiến nội dung phía trên, Lưu Huyền Duệ cũng kinh ngạc đến ngây người.
Bên cạnh, đám người Hoàng tổng quản, Phí Lãnh, Tề Hằng cũng đều thấy được tin tức về Tần Trần.
- Chuyện này...
Mỗi người đều trợn trừng hai mắt, con ngươi cũng sắp rơi ra ngoài.
- Bệ hạ, nguồn gốc của tin tức này là thật sao? Sẽ không phải là tin tức giả chứ?
Tề Hằng nghẹn họng nhìn trân trối, thì thào nói ra.
Thật sự làm cho bọn họ quá khiếp sợ.
Ngũ Quốc, chính là thế lực ở nơi cực kỳ hẻo lánh ngay sát biên giới Huyền Châu của Đại Uy vương triều.
Bởi vì bị Hắc Lĩnh sơn mạch ngăn cách lại vật chất cực kỳ thiếu thốn, cộng thêm điều ước của đại lục trói buộc, làm cho Đại Uy vương triều biết được Ngũ Quốc tồn tại ở tây bắc, nhưng căn bản không có bất luận dục vọng gì.
Thậm chí Đại Uy vương triều có không ít người đều nghĩ người Ngũ Quốc thành là man di, thổ dân ở vùng thiếu văn minh cực kỳ xem thường.
Hôm nay nghe nói đám người Trác Thanh Phong gọi đại sư chỉ là một đệ tử Ngũ Quốc, điều này làm cho Lưu Huyền Duệ trợn mắt hốc mồm, gần như cho là mình nhìn lầm.
- Chuyện này... Không có chỗ nào nhầm chứ?
Tề Hằng cũng thì thào nói ra, trợn mắt hốc mồm.
- Nghe nói vùng đất Ngũ Quốc này cực kỳ hẻo lánh, thậm chí ngay cả cường giả Vũ Tông cũng cực khó xuất hiện, làm sao sẽ xuất hiện một thiếu niên thiên tài như thế? Mười bảy tuổi đã là Vũ Tông ngũ giai hậu kỳ, cho dù là Đại Uy vương triều chúng ta cũng không có đâu?
- Tam điện hạ cùng Ngũ điện hạ tính là thiên tư thông minh, nhưng cũng sau hai mươi tuổi mới đột phá Cảnh giới Vũ Tông đấy?
Hoàng tổng quản nghẹn lời nói ra.
Chỉ có Phí Lãnh dường như nghĩ đến điều gì, ánh mắt nghiêm lại.
- Sẽ không sai được, Ám Ảnh Vệ điều tra tin tức không sai.
Lưu Huyền Duệ lắc đầu.
Tuy hắn cũng cảm thấy cực kỳ khó tin, nhưng lại tin tưởng Ám Ảnh Vệ điều tra tin tức, không có sai lầm gì.
- Bệ hạ, xác định Tần Trần có thể là người của Ngũ Quốc.
Đúng lúc này, Phí Lãnh vội mở miệng:
- Khi cựu thần ở Đan các từng nghe Cổ thống lĩnh nói qua: bọn họ đến đan Các bắt tội phạm quan trọng, chính là mấy đệ tử Ngũ Quốc.
- Nói vậy, đại sư theo như lời đám người Trác Thanh Phong nói xác định chính là Tần Trần - đệ tử Ngũ Quốc kia sao?
Ánh mắt Lưu Huyền Duệ ngưng trọng, lộ vẻ hoảng sợ.
Một thiếu niên mười bảy tuổi lại bị Trác Thanh Phong, Gia Luật Hồng Đào, Nam Cung Ly đồng thời gọi là đại sư, điều này làm cho hắn không thể coi thường.
Nếu chỉ là một người xưng hô như vậy, nói không chừng còn có ẩn tình gì, thế nhưng bị người của ba thế lực lớn này cùng coi trọng như vậy, lại làm cho Lưu Huyền Duệ nghĩ mãi không hiểu.
Đặc biệt, căn cứ trên tin tức có nói, sau khi Tần Trần đi tới Hoàng thành chỉ gặp qua Trác Thanh Phong ở Đan các một lần, căn bản không hề có quen biết gì Gia Luật Hồng Đào, Nam Cung Ly, lại có dính dáng khác thường.
- Chẳng lẽ người này là một thiên tài do thế lực hàng đầu của Bắc Thiên vực bồi dưỡng ra?
Trong lòng cả kinh, Lưu Huyền Duệ lập tức toát ra mồ hôi lạnh.
Đây không phải là không có khả năng.
Dựa theo điều kiện của Ngũ Quốc, căn bản không thể bồi dưỡng ra được một thiên tài như vậy.
Dù sao cả Ngũ Quốc, một Vũ Tông cũng cực kỳ hiếm thấy, cho dù có thiên tài xuất hiện, làm sao có thể xuất hiện một thiên tài mười bảy tuổi, đã đột phá đến ngũ giai hậu kỳ?
Điều này căn bản không hợp với lẽ thường.
Điều duy nhất có khả năng là người này tuy sinh ra ở Ngũ Quốc nhưng được một thế lực lớn hàng đầu nhìn trúng, là thiên tài do thế lực lớn này ngầm bồi dưỡng.
Mà Trác Thanh Phong, Gia Luật Hồng Đào, Nam Cung Ly cực kỳ sợ thế lực lớn, kia, thậm chí, một thiên tài trong đó đi ra cũng có thể có địa vị cao hơn đám người Trác Thanh Phong, đủ để định đoạt vận mệnh của đám người Trác Thanh Phong.
Lúc này mới đưa tới đám người Trác Thanh Phong phản ứng kịch liệt như thế.
Bằng không, căn bản không có cách giải thích được tất cả mọi chuyện.
Nghĩ tới đây, vẻ mặt Lưu Huyền Duệ trắng bệch, thậm chí có chút đứng không vững.
Hắn không tưởng tượng ra được, rốt cuộc là nhóm thế lực nào có thể khiến cho ba thế lực lớn Trác Thanh Phong này đều có biểu hiện tương tự?
Cho dù là thượng cấp Đan các của đám người Trác Thanh Phong ở Bắc Thiên vực, thượng cấp Khí Điện cùng thượng cấp Huyết Mạch Thánh Địa cũng không khả năng có lực chấn áp mạnh như vậy chứ?
Chẳng lẽ thế lực của Tần Trần, thậm chí muốn vượt qua phạm trù của Bắc Thiên vực?
Mắt Lưu Huyền Duệ tối sầm lại, suýt nữa nữa thì té xỉu trên mặt đất.
Nếu là vậy, vậy chỉ sợ Đại Uy vương triều của hắn chọc tới một họa lớn kinh người rồi.
- Bệ hạ, ngươi làm sao vậy?
Thấy Lưu Huyền Duệ kinh hãi, vẻ mặt trắng bệch, toát mồ hôi lạnh, Hoàng tổng quản lập tức khẩn trương tiến lên, đỡ lấy Lưu Huyền Duệ.
- Ta không sao.
Lưu Huyền Duệ khoát khoát tay, được Hoàng Hoán đỡ thì lập tức tỉnh táo lại.
- Người đâu, lập tức huy động Cấm vệ quân theo ta cùng đi tới Thành Vệ Thự.
Lưu Huyền Duệ khẽ quát một tiếng và vội vàng bước ra, đi thẳng ra ngoài cửa điện.
Việc cấp bách, căn bản không thể suy đoán lai lịch và thân phận của Tần Trần, mà là giải cứu đối phương ra trước đã.
Bằng không, nếu đám người Cổ Tấn lại làm ra chuyện gì nữa, có lẽ chuyện này sẽ không còn đường sống.
Trong lúc nhất thời, Lưu Huyền Duệ nóng ruột dẫn theo đám người Hoàng Hoán, Tề Hằng, Phí Lãnh, Liễu Trình, cùng với một đoàn Cấm vệ quân ra khỏi cửa cung, trùng trùng điệp điệp chạy như điên về phía Thành Vệ Thự,.
Lúc này, trong phủ đệ của Tam hoàng tử.
- Cổ thống lĩnh này rõ là óc heo, chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong, làm sao lại để cho hắn lên làm thống lĩnh chứ?
Cầm tin tức do Cổ Tấn truyền đến, sắc mặt Tam hoàng tử khó coi, tức giận vỗ bàn một.
Sau khi Cổ thống lĩnh từ Đan các trở về, trong lòng biết không hay, lúc này báo cho Tam hoàng tử biết mình nhìn thấy Phí Lãnh ở Đan các.
Phí Lãnh dù sao cũng là Luyện Dược sư cung đình, có quyền gặp mặt bệ hạ. Sau khi Cổ Tấn đắc tội cũng sợ Phí Lãnh nói xấu mình ở trước mặt Lưu Huyền Duệ, vì vậy muốn thông qua Tam hoàng tử làm áp lực với Phí Lãnh, để cho hắn không nói lung tung.
- Cổ Tấn thật sự có chút lỗ mãng.
Lãnh Vô Song ở bên cạnh cũng cạn lời.
Hắn bảo Cổ Tấn đi bắt người, không phải trực tiếp cứng rắn như vậy, mà là phải nghĩ biện pháp, biết rõ chỗ của đệ tử Ngũ Quốc, sau đó đột nhiên tập kích bắt được người, nếu như Đan các muốn ra tay, lại dùng thân phận Thành Vệ Thự tiến hành đè ép.
Chỉ cần bắt được người, như vậy đều dễ nói.
Nhưng Cổ Tấn lại ngu như lợn, vọt thẳng vào Đan các.
Hiện tại tự nhiên chọc giận Đan các nhưng cái gì cũng không làm được, khiến cho Lãnh Vô Song cũng buồn bực không thôi.
- Phí Lãnh chính là Tổng quản Luyện Dược sư cung đình, ngay cả bản điện nhìn thấy cũng phải khách khách khí khí, Cổ Tấn này thì hay rồi, trực tiếp đắc tội, hơn nữa còn kéo bản điện vào, hừ, hại bản điện còn phải đặc biệt thay hắn chùi đít, giải thích một phen, để ông ta bớt nói lung tung ở trước mặt phụ hoàng.
Sắc mặt Tam hoàng tử u ám.
Hiện tại hắn còn không biết, Phí Lãnh đi vào Đan các chính là nhận lệnh của Lưu Huyền Duệ, mà không phải vô tình xuất hiện.
- Nếu chưa bắt được mấy đệ tử Ngũ Quốc, lại bị Phí Lãnh chứng kiến tất cả, xem ra bản điện nhất định phải đi tới Thành Vệ Thự một chuyến, điều quan trọng nhất bây giờ là chứng thực tội danh của Tần Trần, đến lúc đó nếu phụ hoàng nghe nói được điều gì, hỏi thăm đến, bản điện mới có lý do giải thích.
Nghĩ tới đây, lúc này Tam hoàng tử đứng lên:
- Đi, Lãnh gia chủ, theo ta cùng đi tới Thành Vệ Thự.
Lúc này, Tam hoàng tử dẫn theo một đám người Lãnh Vô Song, cũng trùng trùng điệp điệp đi về phía Thành Vệ Thự.