Lúc này, Luyện Dược sư tụ tập trong đại sảnh đã càng lúc càng nhiều, gần như tất cả Luyện Dược sư ở Đan các hôm nay đều bị tiếng động thu hút đến đại sảnh.
Chứng kiến cảnh tượng phía trước, từng người đều tức đến cả người run rẩy.
Đặc biệt thái độ của Cổ Tấn không thèm để ý tới Đan các đã tổn thương sâu sắc tới trái tim của từng Luyện Dược sư.
Luyện Dược sư!
Chính là một trong những nghề cao quý nhất thiên hạ.
Đan các!
Cũng là một trong những thế lực khủng khiếp nhất thiên hạ.
Những Luyện Dược sư bọn họ bình thường đi tới đâu mà chẳng được người ta cung kính, đã bao giờ từng bị người sỉ nhục qua như thế?
Đặc biệt người của Thành Vệ Thự dám trực tiếp tới Đan các bắt người, đây quả thực là nghĩ cũng không dám nghĩ nghĩ.
Chẳng khác nào hung hăng đập nát tôn nghiêm của Đan các, sau đó đạp trên mặt đất, bóp nắn tới chết.
- Cổ Tấn, nơi này là Đan các ta, ngươi điên rôi sao, ngươi chẳng qua chỉ là một thống lĩnh quân Thành Vệ nho nhỏ, ai cho ngươi lá gán dám dương oai ở Đan các ta? Còn không mau cút cho ta!
Một gã quản sự Đan các tức đến cả người run rẩy, chỉ lấy Cổ Tấn tức giận mở miệng.
- Cút à?
Ánh mắt Cổ Tấn lập tức lạnh lùng lại giễu cợt nói:
- Luyện Dược sư rất cao giá sao?
Hắn cười lạnh một tiếng:
- Cái gọi là hoàng tử phạm pháp cùng tội với thứ dân, cho dù thân phận của Luyện Dược sư các ngươi cao quý, nhưng chỉ cần làm trái luật pháp của vương quốc, bản thống lĩnh thì có tư cách bắt các ngươi.
- Ngươi hỏi ta là ai cho ta lá gan này à, vậy ta liền nói thật cho ngươi biết, là luật pháp! Luật pháp Vương triều lớn hơn trời, Thành Vệ Thự ta chấp pháp hành sự, không sợ bất kỳ thế lực nào.
- Hiện tại, mau giao ra mấy đệ tử Ngũ Quốc, bản tọa có thể sẽ bỏ qua chuyện cũ, bằng không, bản tọa liền xác định Đan các của các ngươi chứa chấp tội phạm tội, vậy ngay cả người của Đan các các ngươi cũng sẽ bị bắt đi.
Cổ Tấn ngạo nghễ không gì sánh được, ánh mắt cao cao tại thượng, nhìn xuống nhóm người phía trước.
Vì leo lên Tam hoàng tử, làm tốt nhiệm vụ của Tam hoàng tử, lần này Cổ Tấn không đếm xỉa đến những chuyện khác nữa.
Hắn biết rõ, nếu đã đến đan Các bắt người, như vậy thì giống như hoàn toàn trở mặt cùng Đan các, lúc này nhất định phải chiếm đạo đức cao, mà quyết không thể có chút nhường đường.
Chỉ cần nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ của Tam hoàng tử, vậy sau này hắn nhất định sẽ có tiền đồ vô lượng.
Còn như đắc tội Đan các, trong lòng hắn ngược lại không có bao nhiêu lo nghĩ.
Dù sao, ai cũng biết.
Đan các ở Thiên Vũ Đại Lục mạnh, thế nhưng Đan các Đại Uy vương triều ở Hoàng thành không có bao nhiêu cảm giác tồn tại, trong Hoàng thành ít nhất 60%-70% buôn bán đan dược đều lũng đoạn ở trong tay Lãnh gia, Đan các chỉ là chiếm giữ một tỉ lệ rất nhỏ.
Coi như sau này Đan các thù hận mình, có lẽ mình muốn mua đan dược vẫn có thể mua được ở trong cửa hàng của Lãnh gia.
Cổ Tấn vốn có liên lụy cùng Lãnh gia sao phải đi quan tâm tới suy nghĩ của Đan các?
- Cổ Tấn... Ngươi... Ngươi...
Quản sự Đan các tức đến run cả người, chỉ vào Cổ Tấn cũng không nói được nửa câu.
Sắc mặt các Luyện Dược sư khác đều khó coi, trong lòng tức giận muốn nổ tung.
- Nhìn các ngươi hẳn không muốn giao tội phạm ra đây, đã vậy, bản tọa sẽ tự mình lục soát.
Lúc này Cổ Tấn hừ lạnh một tiếng:
- Tất cả mọi người nghe lệnh của ta.
- Có mặt!
Mấy trăm quân Thành Vệ vây quanh Đan các đều hét lớn, tiếng động vang rền như tiếng sấm, chấn động cả Đan các.
- Lập tức đi vào bắt người cho ta, nếu có kẻ phản kháng thì xử lý như đồng phạm, cần phải lục soát ra mấy người Ngũ Quốc cho ta.
Cổ Tấn vung tay lên, ánh mắt lạnh lùng, lúc này một đám quân Thành Vệ thân mặc áo giáp với khí thế hung hăng kiêu ngạo xông vào trong Đan các.
Những người này đều đặt tay lên trên cán đao, cả người đằng đằng sát khí.
Ngoài ra, đám cao thủ Cổ Tấn cũng lộ rõ ý chí chiến đấu, khóa chặt các cao thủ của Đan các, hiển nhiên chỉ cần đối phương có hành động nào lạ thường, sẽ lập tức ra tay.
- Các ngươi dám!
Đám người Lý Phong giận run người, chắn ở phía trước rất nhiều quân Thành Vệ, ngăn cản bọn họ tiến vào Đan các.
Hôm nay, nếu thật sự để đám này quân Thành Vệ xông vào Đan các, đồng thời dẫn đám người U Thiên Tuyết ra ngoài, như vậy từ nay về sau, ở Hoàng thành Đại Uy vương triều mặt mũi của Đan các hoàn toàn mất hết, không có thể nào ngước mặt lên được.
- Ngươi xem chúng ta có dám hay không, đi vào lục soát!
Cổ Tấn đi tới trước đội ngũ, tu vi lục giai trung kỳ đỉnh phong được mạnh mẽ phóng ra, muốn cường thế xông vào.
Giờ phút này, bầu không khí giữa hai bên vô cùng căng thẳng, chỉ lát nữa sẽ xông vào đánh nhau.
Đúng lúc này!
- Các hạ thật là to gan, dám đến Đan các ta dương oai, cút về cho lão phu.
Ầm!
Một khí thế đáng sợ từ trên thang lầu phía sau Đan các đột nhiên phát ra, ngay sau đó, một chân lực khủng khiếp như đại dương mênh mông cuồn cuộn, như biển gầm đã tới, chợt đánh vào ngực Cổ Tấn.
- Oa!
Cổ Tấn chỉ cảm thấy ngực phải bị lực mạnh chưa từng thấy đập phải, căn bản không chống đỡ được, chật vật lùi lại hơn mười bước và mở miệng phun ra một ngụm máu.
- Cổ thống lĩnh!
Cảnh Đức Nguyên cùng đám người đi theo hoảng sợ, vội vàng đỡ Cổ Tấn, tức giận nhìn chỗ giọng nói truyền tới, cả giận nói:
- Người nào dám ra tay với thống lĩnh Thành Vệ Thự ta, là muốn tạo phản sao?
Hắn ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy Trác Thanh Phong dẫn theo Hứa Bác, Tiêu Nhã, vẻ mặt lạnh như băng từ trên thang lầu chậm rãi đi xuống.
Lúc này, Trác Thanh Phong nhìn đại sảnh của Đan các ngổn ngang thì, lửa giận trong lòng cháy hừng hực, ánh mắt lạnh như băng vạn năm.
Tức giận!
Trước đó chưa từng tức giận như vậy.
Đường đường là Đan các lại bị Thống lĩnh của Thành Vệ Thự dẫn người cứ xông tới như vậy, bảo mặt mũi của Các chủ Đan các để vào đâu? Hắn nóng nảy, lửa giận thiêu đốt.
- Các chủ.
- Các chủ đại nhân!
Chứng kiến Trác Thanh Phong đứng ra, các Luyện Dược sư ở đây đều kích động mở miệng, trong mắt rất nhiều người còn có nước mắt trào ra.
- Là ai cho các ngươi lá gan dám dương oai ở Đan các ta, cút ra ngoài cho ta.
Trác Thanh Phong lạnh lùng đi trước nhìn Cổ Tấn trước mặt, vẻ mặt tối tăm đáng sợ.
- Các chủ Trác Thanh Phong!
Trong lòng Cổ Tấn cả kinh, sau đó chậm rãi đứng lên, lau vết máu bên khóe miệng, trầm giọng nói:
- Hóa ra là Trác các chủ, hôm nay bọn ta mạo phạm, xin hãy tha lỗi. Chẳng qua Thành Vệ Thự ta tới chuyến này là để bắt mấy đệ tử Ngũ Quốc, mấy người này chính là tội phạm quan trọng của Thành Vệ Thự ta, gây nguy hại nghiêm trọng tới trật tự của Hoàng thành, thậm chí trước ddaay không lâu đã giết cả nhà Phùng gia – thế gia ở Hoàng thành, kẻ hung ác như vậy đang ẩn nấp ở trong Đan các, mong Trác các chủ giao ra mấy người đó, bản tọa cũng tiện trở về giao phó.
Cổ Tấn lạnh lùng nhìn Trác Thanh Phong, không ngờ không hề nhường đường.
Hôm nay hắn đi tới đây đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý đắc tội Đan các, sao có thể bởi vì Trác Thanh Phong đứng ra mà trực tiếp rời đi được?
Như vậy, những nỗ lực trước đó giống như kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
- Tội phạm Ngũ Quốc gì chứ, lão phu chưa từng nghe nói qua, nơi đây là Đan các ta, lão phu bảo ngươi biến, ngươi không nghe được sao?
Trác Thanh Phong căm tức nhìn Cổ Tấn, một Thống lĩnh của Thành Vệ Thự vậy mà coi nhẹ mệnh lệnh của hắn khiến trong lòng hắn càng thêm tức giận.