- Ha ha ha, tiểu tử thối, để xem lần này ngươi cản thế nào.
Tần Dũng gầm thét điên cuồng, ánh mắt hiện ra huyết hồng, đẩy ngang một chưởng đến chỗ Tần Trần.
Uy lực của một chưởng này đâu chỉ mạnh hơn gấp đôi so với trước, Tần Trần chỉ cảm thấy một cổ kình lực cuồn cuộn cuốn đến, khí huyết trong người cuộn trào suýt chút nữa là đã phun ra một búng máu tươi.
Rầm rầm rầm!
Tần Dũng vung hai nắm đấm như điên, có loại cảm giác hận không thể kích sát Tần Trần ngay lập tức.
- Huyết mạch lôi đình!
Trên người Tần Trần bỗng hiện lên từng đạo lôi quang, trong lôi quang tốc độ của hắn tăng lên gấp bội. Vút vút, cả người như điện quang không ngừng lướt động, tránh né tất cả công kích của Tần Dũng.
Hai tròng mắt của Tần Dũng như sắp nổ tung.
Không được, hắn tân tân khổ khổ nghĩ hết phương pháp, dùng một viên Bạo Huyết Đan duy nhất của mình đã cất giữ nhiều năm, mới để cho mình chiếm được chút thượng phong. Không ngờ Tần Trần tùy tùy tiện tiện đã phản ứng kịp, thực lực lần nữa tăng lên, thoáng cái làm cho hắn thúc thủ vô sách.
Bây giờ Tần Dũng đã có loại ảo giác, tuy Tần Trần trước mặt là thiếu nhiên, nhưng lại như hàn đàm sâu không đáy, càng đi vào sâu mới phát điện bên dưới sâu không lường được.
- Hôm nay không giết chết người này, thì người chết chắc chắn là mình.
Ngay lúc Tần Dũng quyết định liều mạng cũng phải giết Tần Trần.
- Người nào đêm khuya làm loạn, mau bắt lại cho ta.
Ngoài đường đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, kèm theo một tiếng gào thét, đã có mấy nhân ảnh bay vút về hướng này, trong nháy mắt lướt vào đình viện.
Là Thành Vệ Quân của vương đô.
Con ngươi của Tần Dũng co rút, chỗ này không phải khu bình dân sao? Sao nhanh như vậy đã có Thành Vệ Quân đến? Bình thường Thành Vệ Quân đều đóng quân ở Đông thành, nơi ở của quan lại quyền quý, lúc nào ở Tây thành cũng có phản ứng nhanh như vậy?
- Chết!
Biết chuyện đã nghiêm trọng nên Tần Dũng liền liều lĩnh đánh về phía Tần Trần, bây giờ không giết hắn, thì sau này sẽ không còn cơ hội.
- Cuồng đồ lớn mật, còn dám quát tháo!
Rống!
Như lôi đình bạo nộ, một nhân ảnh hùng bá lướt lên không trung, chiến đao trong tay khí phách mạnh mẽ, hóa thành một ác lang dữ tợn, đụng vào trên người Tần Dũng.
Oanh két!
Kình khí quét ngang, như nổi lên một trận gió cấp mười. Cả người Tần Dũng lóe lên rồi rơi trên mặt đất, còn người kia thì hai tay hơi run, bàn tay rách ra chảy xuống máu tươi, mặt mày khiếp sợ.
- Tu vi của các hạ như thế, vậy mà cũng dám làm càn.
Người đến là một cường giả có hình thể khôi ngô, chòm râu dựng đứng, tu vi đã là Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong, chân khí toàn thân sôi trào.
- Trần thiếu, là tại hạ đến chậm, để Trần thiếu chấn kinh rồi.
Sau khi khiếp sợ xong, đại hán khôi ngô nhìn thấy thi thể đầy đất cùng mùi máu tươi, nhất thời lộ ra vẻ mặt sợ hãi, chắp tay nhìn Tần Trần nói.
- Ngươi là?
Tần Trần hoài nghi hỏi.
- Thuộc hạ là Phó thống lĩnh Thành Vệ Quân Tây thành, Tả Lập, được nhắc nhở của Khang Vương Gia, mấy ngày nay ở Tây thành thủ hộ Trần thiếu, lại không nghĩ mình tới chậm, xin Trần thiếu thứ tội.
Tả Lập rất hồi hộp, ngày hôm nay lúc ban ngày, Khang Vương Gia dặn đi dặn lại nhất định phải bảo vệ tốt an toàn của Trần thiếu.
Nhưng theo Tả Lập biết thì Tần Trần bất quá chỉ là một thiếu niên, có thể có nguy hiểm gì chứ. Vì vậy tuy bị phân phó đến phụ cận, nhưng không có chăm chú gì cả, ai biết nửa đêm lại có thủ hạ đến bảo Tây thành truyền đến tiếng chém giết.
Tả Lập nhất thời kinh hãi, lập tức chạy đến, cho nên mới tới nhanh như vậy.
Lúc này thấy thi thể và máu tươi đầy đất, Tả Lập hoảng sợ hết mức, nếu mình tới trễ một chút, Trần thiếu đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khi đó mình làm sao giải thích với Khang Vương Gia?
Nghĩ đến đây, sau lưng Tả Lập chảy ra mồ hôi lạnh, nhất thời ánh mắt tàn nhẫn hung ác nhìn chằm chằm Tần Dũng.
- Người đâu, bắt tên gia hỏa có ý đồ mưu sát Trần thiếu này lại cho ta, sau đó nghiêm hình khảo vấn.
Hắn vừa ra lệnh, bảy tám tên Thành Vệ Quân điên cuồng nhào lên, từng cái như hổ như lang, chân khí toàn thân xao động.
Trước đó Thống lĩnh giao thủ với Tần Dũng thì bọn họ đã nhìn ra được thực lực của Tần Dũng rất mạnh, vì vậy khi ra tay không lưu thủ chút nào, đều cực kỳ cẩn trọng.
Đoàn đoàng đoàng đoàng! Ầm!
Thế nhưng Tần Dũng dùng Bạo Huyết Đan lại như người điên, tu vi Địa cấp hậu kỳ triển lộ không chừa chút gì, bảy tám tên Thành Vệ Quân đều có tu vi Địa cấp sơ kỳ, trung kỳ trong nháy mắt bị quét bay, từng cái sắc mặt đỏ chót, miệng phun máu tươi.
- Tả thống lĩnh, chuyện này hơi khó giải quyết.
Rất nhiều Thành Vệ Quân đều hoảng sợ nói.
- Tần Trần, lúc này bất kể là ai cũng cứu không được ngươi.
Tần Dũng biết đây đã là cơ hội cuối cùng giết chết Tần Trần, lợi dụng khi dược hiệu vẫn còn hiệu quả, điên cuồng đánh về phía Tần Trần.
- Cuồng độ muốn chết!
Tả Lập biến sắc, vội vàng ngăn chặn Tần Dũng, song phương chỉ vung tay một cái, trong đình viện đất đá bay mù trời, khắp nơi trong đình viện đều là tiếng khí bạo, trong bóng đêm cực kỳ chói tai.
Dưới sự cuồng bạo của Tần Dũng, tuy Tả Lập cũng là võ giả Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong, nhưng bị áp chế đủ đường, không ngừng lùi lại.
Tần Trần ở bên cạnh nhăn mày, nếu như Tả Lập bị đánh bại thì phiền toái rồi.
Hắn không phải không thể kích sát Tần Dũng, thế nhưng làm như vậy thì tất nhiên sẽ thi triển ra một ít lá bài tẩy. Bản thân trước sau có khác nhau quá lớn, ngay cả mẫu thân cũng nghi ngờ, nếu chuyện này truyền đi thì sợ sẽ dẫn đến rất nhiều ánh mắt.
Giai đoạn hiện này vẫn phải giấu tài.
Lúc này, trên trận nổi lên biến hóa.
Rống!
Tần Dũng quát lớn, thân hình vặn vẹo, quyền kình cường đại chấn cho sắc mặt Tả Lập tái nhợt, điên cuồng thối lui.
Mắt thấy Tả Lập sắp không địch nổi, bị Tần Dũng đánh bại.
- Tả Lập, tấn công sườn phải của hắn.
Đột nhiên ánh mắt Tần Trần sáng lên, quát khẽ một tiếng.
Trong nguy cấp, Tả Lập không kịp do dự, vô ý chém một đao về sườn phải của Tần Dũng.
Răng rắc!
Quyền khí cuồng bạo trong nháy mắt bị chiến đao đục ra một lỗ thủng, ánh đao đáng sợ từ lỗ thủng chém về phía sườn phải của Tần Dũng.
Tả Lập ngẩn ra, đối với kết quả này cảm thấy rất thất kinh.
Quyền phong của Tần Dũng cực kỳ đáng sợ, cơ hồ là không có sơ hở, trước đó hắn vài lần ra tay toàn lực cũng không thể phá vỡ phòng ngự, nhưng lúc này lại có hiệu quả.
- Dồn khí đan điền, ngưng tụ thiếu dương, bình sa lạc nhạn.
Không cho Tả Lập suy nghĩ nhiều, bỗng nhiên Tần Trần lại ngâm khẽ.
Lần này Tả Lập không có chút do dự nào, dựa theo lời Tần Trần thi triển. Chỉ cảm thấy xác thực là chân khí lưu chuyển hành văn lưu loát, chiến đao hết sức nhẹ nhàng, nhẹ gấp đôi so với bình thường, sau đó lưu lại một vết thương dài mấy tấc trên người Tần Dũng.
Tròng mắt Tả Lập muốn trừng bạo, ngây ngốc nắm chiến đao trong tay, hoàn toàn mộng bức.
Đến cùng xảy ra chuyện gì?
Lúc trước hắn thiên tân vạn khổ cũng chỉ có thể đau khổ chống đỡ Tần Dũng, sao bây giờ Tần Trần chỉ tùy tiện chỉ hai câu, thoáng cái đã chuyển bại thành thắng rồi? Thậm chí còn tổn thương được đối phương, chuyện này có chút tà môn!
Tả Lập không biết là trong lòng Tần Dũng còn khiếp sợ mãnh liệt gấp trăm lần.
- Đáng ghét, sao tiểu tử này có thể nhìn ra chỗ sơ hở trong quyền pháp của ta.
Trích Tinh Quyền của hắn là quyền pháp Huyền cấp hạ phẩm, cơ hồ không có bất kỳ sơ hở nào, thế nhưng sườn phải của hắn từng bị thương tổn, vì thế khi thi triển quyền pháp mới có chút không ổn định.
Đây vốn là một bí mật, nhưng lại bị Tần Trần biết, làm cho Tần Dũng tức đến muốn hộc máu.