Tuy rằng bên Hoàng thất Đại Uy vương triều cũng có Phí Lãnh đại sư lãnh đạo Luyện Dược Sư Hoàng thất. Thế nhưng, nhân số cũng không nhiều, chủ yếu phục vụ cho Lưu Huyền Duệ và thành viên quan trọng c Hoàng tộc mà thôi.
Mà toàn bộ Hoàng thất có rất nhiều người, cho nên đan dược tiêu hao mỗi ngày cũng là một con số khổng lồ.
Vì vậy, nhu cầu về đan dược của những thành viên khác trong Hoàng thất đều là mua về từ Đan các.
Thậm chí, một ít đan dược cao giai mà Lưu Huyền Duệ và thành viên quan trọng của Hoàng thất cần, Luyện Dược Sư cung đình không luyện chế được cũng phải thông qua Đan các để đặt hàng.
Song phương đã hợp tác được rất nhiều năm, chưa từng xảy ra sai sót, tại sao đột nhiên lại xảy ra chuyện như vậy cơ chứ?
- Cựu thần cũng không biết, hôm nay người Đan các qua đây, trực tiếp thông báo cho cực thần tin tức này. Cựu thần muốn hỏi một chút, thế nhưng đối phương cũng không quan tâm, cũng không cho cựu thần có cơ hội hỏi rõ ngọn ngành.
Phí Lãnh phiền muộn nói.
Ánh mắt Lưu Huyền Duệ trở nên ngưng trọng, hành động này của Đan các quá không bình thường. Xem ra đã xảy ra chuyện gì đó, bằng không, Đan các không thể làm ra chuyện như vậy được.
Lúc này hắn cau mày, dùng giọng nghi hoặc hỏi:
- Có phải là Luyện Dược Sư bên Hoàng thất chúng ta đắc tội với Đan các hay không?
Phí Lãnh có chút đau khổ nói:
- Bệ hạ, ngài là người hiểu cựu thần nhất, sao có thể có chuyện này cơ chứ?
- Điều này cũng đúng.
Lưu Huyền Duệ gật đầu.
Mặc dù Phí Lãnh là thủ tọa Luyện Dược Sư cung đình, nhưng bản thân hắn cũng là con dân của Đại Uy vương triều, đã từng nhậm chức một đoạn thời gian ở trong Đan các.
Thậm chí, tân nhiệm Các chủ Đan các khá là tán thưởng Phí Lãnh, từng chỉ điểm cho Phí Lãnh trong một khoảng thời gian dài Có thể nói giữa Phí Lãnh và Đan các có tình sư đồ a.
Nếu như nói người khác đắc tội Đan các thì Lưu Huyền Duệ tin. Nhưng nếu nói là Phí Lãnh đắc tội với Đan các, đánh chết hắn cũng không tin.
- Các chủ Đan các Trác Thanh Phong trẫm đã gặp hai lần. Người này đến từ Đan các Bắc Thiên vực, vì vậy cũng không quá coi trọng Đại Uy vương triều chúng ta, có vẻ cao ngạo. Thế nhưng người cũng không xấu, huống chi, dù hắn mạnh mẽ tới đâu thì hiện tại hắn vẫn đang ở Đại Uy vương triều chúng ta. Cho nên không thể có chuyện không để ý tới thái độ của chúng ta. Vì vậy nếu nói là hắn vô duyên vô cớ gây sự với chúng ta là chuyện không có khả năng. Rất có thể chúng ta đã đắc tội với bọn họ ở điểm nào đó.
- Như vậy đi. Quan hệ giữa Phí đại sư ngươi và Đan các cũng không tệ lắm, chuyện này ngươi có thể tìm Các chủ Trác Thanh Phong hỏi một chút. Nếu như có chỗ nào đắc tội thì nên trao đổi một chút, cần xin lỗi thì phải xin lỗi, cũng không nên làm ra chuyện mất hòa khí chỉ vì thể diện a.
- Đương nhiên, nếu như Đan các cố tình gây sự, gây phiền toái cho chúng ta. Như vậy Đại Uy vương triều chúng ta cũng không phải là thịt cá để mặc cho người ta chém giết.
Lưu Huyền Duệ trầm giọng nói.
- Được, có chỉ thị của bệ hạ, trong lòng cựu thần cũng có chút nắm chắc. Vậy cựu thần xin cáo lui trước.
Phí Lãnh cũng tỉnh táo lại, chắp tay một cái, vừa mới định xoay người rời đi thì...
- Bệ hạ, xảy ra việc lớn rồi.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa điện lần nữa có tiếng quát truyền tới.
- Người nào ồn ào ở bên ngoài vậy?
Lão thái giám nhíu mày, cả giận nói.
Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy, mỗi một người đều tới quấy rầy bệ hạ nghỉ ngơi, đám người này chán sống rồi sao?
- Bẩm Hoàng Tổng Quản, là Tề đại nhân của công bộ cầu kiến bệ hạ, là chuyện khẩn cấp.
Một gã tiểu thái giám vội vàng đi tới, nơm nớp lo sợ nói một câu.
- Tề đại nhân?
Lưu Huyền Duệ nhướng mày, nói:
- Cho vào!
Tề Hằng là tổng quản công bộ trong Đại Uy vương triều, chưởng quản toàn bộ công việc của công bộ trong Đại Uy vương triều.
Mà công bộ chính là nơi chưởng quản vũ khí của quân đội và Hoàng thất Đại Uy vương triều, có thể nói là một bộ phận cực kỳ quan trọng.
Người có thể làm tổng quản công bộ đều là thân tín của quốc quân. Mà Tề Hằng này cũng là người được Lưu Huyền Duệ tự mình đề bạt, là thân tín của hắn.
Vì vậy Lưu Huyền Duệ hiểu rất rõ Tề Hằng. Hắn biết người này cúc cung tận tuỵ, rất ít khi tiến cung làm phiền tới hắn. Lần này đối phương lại vội vã tới đây như vậy, có lẽ đã xảy ra chuyện phiền phức gì đó.
Một hán tử trung niên được tiểu thái giám dẫn vào trong điện. Vừa mới vào trong điện, hắn vội vàng quỳ xuống trước mặt Lưu Huyền Duệ.
- Cựu thần cả gan quấy nhiễu bệ hạ nghỉ ngơi, xin bệ hạ thứ tội.
Vừa đến, Tề Hằng đã dập đầu tạ tội.
- Miễn lễ, Tề Hằng, hôm nay ngươi tới tìm trẫm gấp như vậy là vì chuyện gì?
- Ài, bệ hạ, theo lý thuyết mà nói, cựu thần không nên tố khổ với bệ hạ. Thế nhưng chuyện này thật sự quá là đột ngột, hơn nữa quá nghiêm trọng. Cho nên cựu thần không thể không tiến cung, xin bệ hạ chỉ một con đường sáng cho cựu thần.
Tề Hằng vừa mở miệng đã tố khổ, thiếu chút nữa rơi lệ.
- Rốt cuộc là chuyện gì?
Lưu Huyền Duệ trầm giọng nói, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tề Hằng khẩn trương như vậy.
Phí Lãnh vốn muốn rời khỏi cũng không nhịn được dừng bước lại, hiếu kỳ nhìn qua.
- Bệ hạ, vừa rồi công bộ ta nhận được thư từ Đỉnh Khí các. Một gã đệ tử Đỉnh Khí các nói phụng lệnh Các chủ bọn họ đến thông báo cho cựu thần biết tin. Giao dịch giữa Đỉnh Khí các và vương triều chúng ta tạm thời chấm dứt, tất cả nghiệp vụ trước đó cũng bị dừng hết. Từ nay về sau Đỉnh Khí các sẽ không cung cấp bảo binh cho Đại Uy vương triều chúng ta nữa. Vì vậy cựu thần mới sốt ruột, vội vàng tiến cung xin chỉ thị của bệ hạ.
- Cái gì? Đỉnh Khí các chấm dứt giao dịch bảo binh với vương triều chúng ta sao?
Lưu Huyền Duệ lập tức đứng lên, tấu chương trước người bị hắn xô xuống mặt đất, nhưng hắn lại không thấy. Trên mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ.
Đỉnh Khí các đã hợp tác với Đại Uy vương triều rất nhiều năm, có thể nói, binh khí trong tay toàn bộ các bộ trong vương triều như Thành Vệ quân, Ngự Lâm Quân. Thậm chí là trú quân và quân đội biên cảnh đều là một tay Đỉnh Khí các chế tạo cho vương triều bọn hắn.
Có đơn đặt hàng lớn như vậy mới có thể khiến cho Đỉnh Khí các trở thành tông môn luyện binh, tiến quân vào ba vị trí đầu trong hàng ngũ các tông môn.
Nhưng hôm nay, đối phương lại trực tiếp dừng hợp tác với Đại Uy vương triều. Như vậy sau này Đại Uy vương triều sau đi đâu tìm một tông môn luyện binh lớn như vậy cơ chứ?
Đặc biệt hiện tại biên cảnh cực kỳ bất ổn, một khi chiến tranh bạo phát, mất đi sự ủng hộ từ Đỉnh Khí các, chẳng lẽ tướng sĩ biên cảnh Đại Uy vương triều bọn họ phải dùng tay không chiến đấu với địch hay sao?
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nếu như nói Đan các chấm dứt cung ứng đan dược chỉ khiến cho Lưu Huyền Duệ có chút khiếp sợ ra, như vậy Đỉnh Khí các chấm dứt cung ứng bảo binh lại làm cho quốc quân Đại Uy vương triều như Lưu Huyền Duệ hoảng hốt.
- Đây tuyệt đối không phải là vấn đề tiền bạc, có lẽ đã xảy ra chuyện gì mà chúng ta không biết a.
Lưu Huyền Duệ là quốc quân của Đại Uy vương triều cho nê, tâm tư vô cùng nhạy cảm. Hắn nhướng mày, lập tức cảm thấy chuyện này có chút không thích hợp.
- Đan các và Đỉnh Khí các hợp tác với chúng ta nhiều năm như vậy, tất cả mọi người đều sảng khoái, cũng không có mâu thuẫn gì cả. Sao trong vòng một ngày hai thế lực lớn đồng thời ngừng giao dịch với Hoàng thất Đại Uy vương triều chúng ta cơ chứ? Tề ái khanh, đệ tử Đỉnh Khí các còn nói gì không?
- Cựu thần cũng hỏi qua, đối phương chỉ nói là đây là mệnh lệnh của Khí Điện giao cho Đỉnh Khí các, cựu thần còn muốn hỏi nữa, thế nhưng đối phương không cho cựu thần có cơ hội mà trực tiếp xoay người rời đi.
- Mệnh lệnh từ Khí Điện?
Lưu Huyền Duệ nhíu mày, tin tức Đỉnh Khí các được Khí Điện ủng hộ, chuyện này số lượng thế lực trong toàn bộ vương triều biết được cũng không nhiều lắm. Thế nhưng người làm quốc quân Đại Uy vương triều như hắn phải biết.
Nói như vậy, vấn đề xuất hiện ở chỗ Khí Điện sao?
Chỉ là, Khí Điện không màng danh lợi, chính vì điểm này hắn mới tình nguyện giúp đỡ Đỉnh Khí các trở thành một trong ba đại tông môn. Từ chuyện bản thân cam tâm tình nguyện lặng lẽ ở sau lưng là có thể nhìn ra được, Khí Điện không phải là một thế lực thích tranh quyền đoạt lợi.
Sao đột nhiên Khí điện lại trực tiếp tỏ thái độ với Đại Uy vương triều, thậm chí còn không có một chút dấu hiệu nào cả?
Chuyện lần này phiền phức lớn a.