Như vậy, Đỉnh Khí các mới có thể trở thành một trong ba đại tông môn của Đại Uy vương triều chỉ trong thời gian mấy chục năm ngắn ngủi.
Nhưng thật ra, toàn bộ thành tích của Đỉnh Khí các có một nửa công lao thuộc về Khí Điện.
Nếu không có tài liệu luyện khí do Khí Điện đưa vào các nơi trong Bách Triều chi địa cùng với kỹ thuật cấp cao từ Khí Điện thượng cấp thì sao Đỉnh Khí các có thể trổ hết tài năng, một bước lên trời cơ chứ?
Mà hôm nay, dưới cơn giận dữ, Gia Luật Hồng Đào lại trực tiếp ngừng toàn bộ giao dịch vũ khí với Đại Uy vương triều.
Đây là chuyện lớn kinh khủng bực nào cơ chứ?
Toàn bộ Đại Uy vương triều, ở biên cảnh các nơi, trong quân đội cần có bao nhiêu vũ khí ủng hộ cơ chứ?
Nếu như dừng giao dịch, có lẽ toàn bộ Đại Uy vương triều sẽ rơi vào tình cảnh nguy nan, làm cho toàn bộ vương triều rung động.
- Vâng.
Sau khi vị chấp sự này nghe hắn nói như vậy, trong lòng hưng phấn không thôi. Tay cầm thư, vội vã đi tới Đỉnh Khí các.
Bởi vì hôm nay hắn quá tức giận nha. Mối nhục mà hắn phải chịu ở Thành Vệ thự hôm nay, chỉ sợ cả đời này hắn cũng không quên được.
Trong khi Gia Luật Hồng Đào tức giận không thôi, công kích của Đỉnh Khí các đã nhằm vào Hoàng thất.
Bên Huyết Mạch thánh địa, Nam Cung Ly cũng cực kỳ tức giận.
- Hội trưởng đại nhân, Cảnh Đức Nguyên quá là kiêu ngạo, ngài không biết đó thôi, lúc thuộc hạ đi qua, thái độ của đối phương không coi thuộc hạ ra gì, cũng không coi Huyết Mạch thánh địa ta ra gì a.
Sau khi Trần Tường trở lại Huyết Mạch thánh địa. vừa nhìn thấy Nam Cung Ly hắn đã giận dữ cáo trạng.
Sắc mặt của hắn tái xanh, cả người run rẩy. Từ đó có thể thấy được Cảnh Đức Nguyên đã làm hắn giận dữ tới mức nào.
- Một tên Phó thống lĩnh mà cũng dám nói thế thật sao?
Ở phía đối diện với Trần Tường, sắc mặt Nam Cung Ly tái xanh, ánh mắt cũng vô cùng lạnh lẽo.
- Hội trưởng đại nhân, thuộc hạ dám lừa ngài sao? Ngài không biết đó thôi, nếu như không phải thuộc hạ xám xịt rời khỏi đó thì rất có thể Cảnh Đức Nguyên đã bắt thuộc hạ vào đại lao rồi.
Trần Tường vừa nói, thế nhưng vừa nghĩ đến cảnh tượng trước đó là hắn đã giận sôi lên.
Hắn chính là quản sự của Huyết Mạch thánh địa, bình thường uy phong bát diện, đâu có bị bắt nạt như vậy chứ? Đừng nói là một tên Phó thống lĩnh, dù là thống lĩnh Thành Vệ thự cũng là cái rắm a. Người ta nhìn thấy hắn cũng phải xưng một tiếng đại sư, nhưng hôm nay, chuyện mà hắn gặp lại khiến cho hắn nghĩ thôi mà cũng đã cảm thấy giận dữ.
- Được, rất tốt.
Nam Cung Ly lạnh lùng nói:
- Một tên Phó thống lĩnh nho nhỏ mà cũng dám bắt quản sự của Huyết Mạch thánh địa ta. Đụng đến người của Huyết Mạch thánh địa ta mà còn dám đánh đuổi quản sự Huyết Mạch thánh địa, xem Thành Vệ thự này không còn coi ai ra gì nữa rồi.
Người quen thuộc với Nam Cung Ly đều biết, Nam Cung Ly nói như vậy là hắn đã thực sự tức giận.
Người Cảnh Đức Nguyên đánh không phải chỉ có mình Trần Tường, mà còn là mặt mũi của Huyết Mạch thánh địa hắn. Là mặt mũi của Nam Cung Ly hắn, nếu như hắn còn có thể trấn định, như vậy chính hắn cũng phải khinh thường bản thân mình a.
- Một tên Phó thống lĩnh nho nhỏ sao dám nói như vậy a. Người này dựa vào Lãnh gia, nhất định sau lưng còn có người khác ủng hộ. Nếu không cũng không dám làm như thế. Có lẽ Thành Vệ thự đã quyết tâm đối đầu với lão phu a.
- Rất tốt, đã như vậy thì lão phu sẽ vui đùa với bọn chúng một chút, ngươi cứ chờ ở trong Huyết Mạch thánh địa, lão phu sẽ đích thân tiến cung một chuyến, hỏi xem có phải Đại Uy vương triều này không cần Huyết Mạch thánh địa nữa hay không. Nếu như không cần thì nói một tiếng, Huyết Mạch thánh địa chúng ta cũng không thèm khát thành lập phân bộ ở đây a.
Nam Cung Ly nổi giận đùng đùng, còn chưa nói hết lời đã trực tiếp rời khỏi Huyết Mạch thánh địa, tiến cung.
Không hẹn mà gặp, biện pháp mà ba bên dùng đều là trực tiếp đối đầu với Hoàng thất Đại Uy vương triều, cũng không phải là nhằm vào Thành Vệ thự.
Ở trong mắt bọn hắn, Thành Vệ thự chỉ là một bộ dưới quyền của Đại Uy vương triều, còn không đáng để bọn họ làm như vậy.
Hoàng cung.
Chính sự điện.
Một gã nam tử trung niên dáng người khôi ngô đang cực khổ phê duyệt tấu chương.
- Bệ hạ, người đã phê duyệt tấu chương được năm canh giờ rồi, không bằng nghỉ ngơi một chút đi.
Một lão thái giám đi tới, có chút không nỡ nói một tiếng.
- Ài, đoạn thời gian gần đây chính sự trong Đại Uy vương triều ta rất nhiều. Mà các thế lực quanh Đại Chu vương triều lại nhìn chằm chằm chúng ta. Cho nên trong lòng trẫm có chút không yên a.
Hoàng đế Đại Uy vương triều tên là Lưu Huyền Duệ, năm nay mới ngoài bốn mươi.
Vào tuổi này có thể nói là chính vượng, huống chi Lưu Huyền Duệ lại có thiên phú cực cao ở phương diện võ đạo. Mới hơn bốn mươi tuổi mà đã là cường giả nửa bước Vũ Vương, một thân khí phách toả ra, rất có phong phạm bá vương một phương.
Thế nhưng người bình thường cũng có thể nhìn thấy một chuyện, đó là trên đầu Lưu Huyền Duệ đã có một chút tóc trắng.
Mấy năm nay Đại Uy vương triều cũng không quá thuận buồm xuôi gió, bên ngoài thì có các vương triều khác nhìn chằm chằm vào. Mà bên trong thì lại có một ít tông môn xung đột với nhau. Thế lực trong vương triều rắc rối phức tạp, thường xuyên nội đấu làm cho thực lực của Đại Uy vương triều giảm sút. Chuyện này làm cho Lưu Huyền Duệ vô cùng đau đầu. Lão thái giám theo Lưu Huyền Duệ nhiều năm, thấy Lưu Huyền Duệ uể oải như vậy, hắn không đành lòng mà phải lên tiếng khuyên nhủ:
- Bệ hạ, tuy rằng bận rộn chính sự, thế nhưng ngài cũng phải chú ý thân thể, bảo trọng long thể a. Ban nãy nô tài đã sai Ngự Thiện Phòng nấu canh tổ yến cho bệ hạ. Bệ hạ dùng một chút đi, nghỉ ngơi một chút thì mới có thể xử lý chính sự trong vương triều, Đại Uy vương triều chúng ta còn phải dựa vào bệ hạ a.
Lưu Huyền Duệ mệt mỏi xoa xoa mi tâm, thở dài nói:
- Cũng chỉ có Hoàng Hoán ngươi quan tâm tới trẫm.
Lão thái giám quỳ rạp xuống đất, kích động nói:
- Có thể săn sóc bệ hạ là vinh hạnh của lão nô.
Vừa nói hắn vừa bưng bát canh tổ yến lên, Lưu Huyền Duệ còn chưa kịp ăn vài ngụm thì...
- Bệ hạ, xảy ra việc lớn rồi.
Một đạo thanh âm từ bên ngoài Chính sự điện truyền tới.
Lão thái giám thấy có người làm phiền bệ hạ nghỉ ngơi, trong lòng giận dữ, vừa định quát lớn kẻ không biết điều, thế nhưng vừa nhìn thấy người này, hắn đành phải nuốt lời vào trong bụng.
Người đến là một vị lão giả râu tóc hoa râm, người mặc áo bào Luyện Dược Sư, chính là thủ tọa Luyện Dược Sư của Hoàng thất, Phí Lãnh đại sư.
Phí Lãnh đại sư là thủ tọa Luyện Dược Sư của Hoàng thất Đại Uy vương triều, một thân tu vi đạt tới lục giai hậu kỳ đỉnh phong, đồng thời bản thân cũng là một gã Luyện Dược Sư lục phẩm sơ kỳ, có địa vị không thấp ở trong hoàng cung.
- Hóa ra là Phí đại sư, không biết đã xảy ra chuyện gì mà làm cho Phí đại sư hốt hoảng như vậy?
Nhìn thấy vẻ mặt nôn nóng của Phí Lãnh, trong lòng Lưu Huyền Duệ cả kinh, vội vàng để bát canh tổ yến xuống, trầm giọng hỏi.
Bình thường Phí Lãnh một lòng nghiên cứu luyện dược. Cũng trải qua binh đao vài chục năm ở vương triều, có thể nói đây là lần đầu tiên Lưu Huyền Duệ nhìn thấy nét mặt như thế ở trên mặt Phí Lãnh.
- Bệ hạ, cựu thần tới đây là có chuyện quan trọng, ban nãy không biết đã xảy ra chuyện gì mà Đan các đột nhiên phái người đến tìm lão phu, nói cho lão phu biết, sau này sẽ chấm dứt tất cả giao dịch giữa Đan các và Hoàng thất chúng ta. Hơn nữa còn đề nghị chúng ta thanh toán tất cả tiền phí đan dược còn nợ trước đó. Chuyện lớn bực này lão phu không làm chủ được, vì vậy lão phu mới nhanh chóng tới xin chỉ thị của bệ hạ.
Phí Lãnh nôn nóng nói.
- Cái gì, Đan các muốn chấm dứt giao dịch với Hoàng thất chúng ta sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lưu Huyền Duệ sững sờ, ánh mắt dần dần trở nên ngưng trọng, cau mày nói một câu.