- Được, được lắm. Đều là do lão phu sai, mấy năm nay chỉ biết bế quan, không để tâm tới Đan các, cũng chưa từng để Lãnh gia vào mắt. Không ngờ tới Lãnh gia lại lớn lối như thế, một con chó của chúng mà cũng dám coi nhẹ Đan các. Thậm chí còn làm nhục lệnh bài của lão phu. Nếu như Trác Thanh Phong ta không giáo huấn đối phương, như vậy chẳng phải là nói cho cả Hoàng thành biết, Đan các ta phải cúi đầu xưng thần với Lãnh gia hay sao?
Phẫn nộ, Trác Thanh Phong thực sự phẫn nộ.
Lúc đầu, hắn chỉ muốn giải cứu Tần Trần, không có hứng thú gì với việc tranh quyền đoạt lợi.
Thế nhưng hiện giờ, hắn đang tự trách, hối hận.
Mấy năm nay hắn không quản lý Đan các cho tốt, làm cho địa vị của Đan các rớt xuống ngàn trượng. Tất cả mọi chuyện đều là trách nhiệm của Trác Thanh Phong hắn.
Người Các chủ như hắn, không xứng.
Thế nhưng Trác Thanh Phong biết, bây giờ không phải là lúc hắn tự trách, việc cấp bách hiện tại là giải cứu Tần Trần.
- Nếu Cảnh Đức Nguyên đã không nể mặt, như vậy lão phu cũng muốn nhìn một chút, nhìn xem Thành Vệ thự này lấy dũng khí ở đâu mà dám đối đầu với Đan các chúng ta.
Nói xong, Trác Thanh Phong lạnh giọng nói:
- Tiêu Nhã, lập tức truyền lệnh xuống, triệu tập tất cả trưởng lão. Lần này lão phu sẽ trọng chấn thanh danh Đan các. Còn nữa, Đan các chúng ta lập tức cắt đứt tất cả giao dịch liên quna tới đan dược với Hoàng thất Đại Uy vương triều, một ít khoản thiếu thì nói cho Hoàng thất biết, trước ngày mai phải thanh toán hết cho ta.
Hiển nhiên Trác Thanh Phong đã không kiềm chế được nữa.
Tuy rằng thị phần của Đan các ở trong dân gian Đại Uy vương triều cũng không lớn, nhưng người cung ứng đan dược cho Hoàng thất luôn là Đan các, hiện tại Trác Thanh Phong lại muốn trực tiếp cắt đứt giao dịch với Hoàng thất.
Tiêu Nhã sợ hãi, cắt đứt giao dịch với Hoàng thất, đây là chuyện lớn a.
- Các chủ đại nhân, làm như vậy có chút không ổn nha? Nếu chúng ta làm như vậy, Hoàng thất tức giận sẽ cắt đứt hợp tác với Đan các chúng ta mà chuyển qua Lãnh gia nha. Khi đó chẳng phải Đan các chúng ta sẽ phải chịu áp lực lớn hơn nữa hay sao? Đến lúc đó, muốn giải cứu Trần thiếu lại càng khó hơn nữa.
Trực tiếp cắt đứt giao dịch với Hoàng thất, đây là hành động đối nghịch với Hoàng thất a. Hiên tại Đan các đã không bằng Lãnh gia, nếu như còn chọc giận Hoàng thất, như vậy Đan các bọn họ còn đường sống nữa sao?
- Ta bảo ngươi làm thế nào thì cứ làm như vậy cho ta.
Trác Thanh Phong cười lạnh một tiếng, hung ác nói:
- Ngươi nghĩ rằng Đan các chúng ta không nắm giữ thị phần cao như Lãnh gia thì phải sợ bọn chúng sao?
- Đan các chúng ta là thế lực cấp độ bá chủ trên đại lục này, quản hạt toàn bộ Luyện Dược Sư trên đại lục. Nội tình của chúng ta không phải là thứ mà một Lãnh gia nho nhỏ có thể so sánh được.
Trác Thanh Phong ngạo nghễ nói tiếp:
- Sở dĩ Hoàng thất Đại Uy vương triều hợp tác với chúng ta cũng là bởi vì Lãnh gia là thế lực gia tộc trong vương triều. Bọn chúng càng cường đại thì sự đe doạ với Hoàng thất cũng càng lớn. Cho nên dù Hoàng thất có ngu xuẩn tới đâu thì cũng không thể hợp tác với Lãnh gia a.
- Vì vậy ngươi cứ buông tay mà làm. Một Thành Vệ thự nho nhỏ mà cũng dám bắt nạt Đan các ta, bọn chúng cho là Đan các chúng ta dễ bắt nạt sao?
Trác Thanh Phong hừ lạnh một tiếng, ngữ khí rét lạnh.
Khí Điện.
Gia Luật Hồng Đào còn đang cho rằng lỗ tai mình có vấn đề, cho nên mới nghe nhầm:
- Ngươi lặp lại lần nữa cho ta nghe!
Phía dưới, một gã chấp sự Khí Điện tức giận nói:
- Điện chủ, tên Phó thống lĩnh Thành Vệ thự kia rất là uy phong, thuộc hạ còn chưa gặp mặt được hắn thì đã bị người của hắn đuổi ra Thành Vệ thự.
- Ngươi không nói với đối phương đây là mệnh lệnh của bổn điện hay sao?
Gia Luật Hồng Đào cố nén lửa giận nói.
Đường đường là chấp sự Khí Điện mà lại bị đuổi ra khỏi Thành Vệ thự, Gia Luật Hồng Đào không thể tin được chuyện này lại là thật.
Đối phương to gan như vậy thật sao?
- Thuộc hạ có nói, thế nhưng đối phương không thèm để ý tới a. Đối phương còn nói Thành Vệ thự bọn họ phá án, ai tới cầu tình cũng không được. Rõ ràng là không cho điện chủ mặt mũi a. Thuộc hạ biết điện chủ rất chú ý chuyện này, cho nên thuộc hạ mới dùng lí lẽ biện luận vài câu, nào ngờ người của Thành Vệ thự lại trực tiếp đánh văng thuộc hạ ra ngoài. Không coi Khí Điện ra gì, bọn họ còn nói...
Nói đến đây, vị chấp sự Khí Điện kia vô cùng tức giận, tức đến mức ngay cả nói cũng không ra lời.
- Còn nói cái gì nữa?
Gia Luật Hồng Đào tức giận nói.
- Sau khi thuộc hạ đi thì nghe mấy tên Thành Vệ quân nói thầm, nói Khí Điện chúng ta là cái gì chứ, một đám đầu sắt mà cũng tới Thành Vệ thự gây sự. Bọn họ còn nói vũ khí của Thành Vệ thự bọn họ đều là do vương triều mua đặt từ chỗ Đỉnh Khí các. Bọn họ nói Khí Điện chúng ta là cái thá gì mà dám nhúng tay vào chuyện Thành Vệ thự bọn họ phá án a.
Chấp sự tức giận nói.
- Hỗn đản, súc sinh, quá kiêu ngạo!
Gia Luật Hồng Đào nện xuống một quyền, cái ghế trước người hắn ầm ầm nghiền nát. Hắn tức giận tới mức râu tóc dựng đứng, sắp phát điên tới nơi:
- Thành Vệ thự thật là to gan.
Khí Điện ở Đại Uy vương triều, có chút đặc thù.
Bởi vì cơ hồ toàn bộ người của Hoàng thành đều biết, ở trong Đại Uy vương triều này, thế lực mạnh nhất về đan dược là hào phú Lãnh gia, mà thế lực mạnh nhất về vũ khí chính là Đỉnh Khí các, một trong các tông môn bản địa.
Đỉnh Khí các, một trong ba đại tông môn cự đầu, rất ít khi dây dưa vào trong tranh đấu giữa các thế lực lớn, có thể nói là thanh tâm quả dục, nhưng thực lực lại đáng sợ kinh người.
Đặc biệt Đỉnh Khí các quanh năm hợp tác với Hoàng thất vương triều, vũ khí của quan lại Đại Uy vương triều, bao gồm cả vũ khí trong quân đều là do Đỉnh Khí các chế tạo.
Ở dưới ánh sáng của Đỉnh Khí các, đương nhiên Khí Điện phải trở nên ảm đạm, không có mấy ai quan tâm tới bọn họ.
Nhưng không ai biết một chuyện, Đỉnh Khí các có thể phát triển nhanh chóng như thế là bởi vì có Khí Điện ủng hộ sau lưng a.
- Hay cho Thành Vệ thự, một tên Phó thống lĩnh nho nhỏ mà cũng dám khinh thị Khí Điện ta như vậy. Được, rất tốt, ngay cả thự trưởng Thành Vệ thự bọn hắn cũng không dám nói như vậy với lão phu. Hiện giờ thì tốt rồi, chỉ là một tên Phó thống lĩnh nho nhỏ mà cũng dám dẫm lên trên đầu Khí Điện chúng ta sao?
- Xem ra chúng ta ủng hộ Đỉnh Khí các nhiều năm như vậy, toàn bộ Đại Uy vương triều đã sắp quên mất Khí Điện chúng ta là ai rồi. Bọn họ cho rằng Khí Điện chúng ta là nơi mà ai cũng có thể đạp một cước sao?
- Mang giấy bút tới đây.
Nói một tiếng với chấp sự, ánh mắt Gia Luật Hồng Đào trở nên rét lạnh, lạnh lùng nói:
- Lão phu sẽ viết một phong thư, ngươi mau mang tới Đỉnh Khí các, nói là lão nhân gia ta nói, lệnh cho Đỉnh Khí các lập tức ngừng hợp tác bảo binh với Hoàng thất. Tất cả mọi nghiệp vụ liên quan tới Đại Uy vương triều đều tạm thời ngừng lại.
Vị chấp sự kia sững sờ, cả kinh nói:
- Điện chủ, Đỉnh Khí các sẽ đồng ý sao?
Gia Luật Hồng Đào lạnh lùng nói:
- Đỉnh Khí các có năm thành cổ phần của Khí Điện ta. Bọn hắn dám không đồng ý sao? Nếu như không đồng ý, ngươi nói cho bọn hắn biết, từ nay về sau Đỉnh Khí các đừng mơ nhận được bất kỳ sự trợ giúp nào từ Khí Điện. Tất cả nguyên liệu luyện khí để Đỉnh Khí các tự mình nghĩ cách tìm đi. Khí Điện ta cũng sẽ thu lại tất cả kỹ thuật luyện khí.
Tất cả mọi người không biết một chuyện, Đỉnh Khí các này, vào mấy chục năm trước chỉ là một môn phái nhỏ ở trong Đại Uy vương triều mà thôi.
Mà Khí Điện vì ngại quy củ, không thể trực tiếp làm lũng đoạn sinh ý bảo binh trong Đại Uy vương triều.
Vì vậy Khí Điện mới nghĩ ra một cách khá tốt, đó là âm thầm giúp đỡ Đỉnh Khí các phát triển. Lấy con đường tài liệu và sự ủng hộ về kỹ thuật, chiếm năm thành cổ phần của Đỉnh Khí các.