Lần này Trần Tường nhận được mệnh lệnh của Nam Cung Ly hội trưởng Huyết Mạch thánh địa, đến cứu Tần Trần ra.
Vốn hắn tưởng rằng, sau đi tới Thành Vệ thự, chỉ cần mình mở miệng, nhất định đối phương sẽ ngoan ngoãn giao Tần Trần ra.
Nào ai nghĩ tới, đối phương không thèm gặp mặt hắn mà còn đuổi hắn đi.
Chuyện này bảo sao Trần Tường không tức giận cơ chứ?
Đừng thấy Trần Tường tâm thần bất an, nơm nớp lo sợ, giống như không có địa vị gì ở trước mặt Nam Cung Ly.
Đó là bởi vì thân phận hội trưởng Huyết Mạch thánh địa của Nam Cung Ly a.
Ở bên ngoài, hắn đường đường là quản sự Huyết Mạch thánh địa, đã bao giờ bị người khác khinh thị như vậy cơ chứ?
Huống chi, mệnh lệnh của Nam Cung Ly hội trưởng rất rõ ràng, chính là cứu Tần Trần từ trong đại lao Thành Vệ thự ra ngoài, không hoàn thành mệnh lệnh của Hội trưởng đại nhân, tới khi trở về Trần Tường hắn biết ăn nói như thế nào chứ?
Vì vậy, dưới cơn giận dữ Trần Tường trực tiếp xông vào Thành Vệ thự, muốn tìm Cảnh Đức Nguyên hỏi cho ra lẽ.
- Cảnh Phó thống lĩnh, không phải thủ hạ của ngươi mới nói ngươi không có mặt ở đây sao? Sao bây giờ lại ở chỗ này, chẳng lẽ ta không có tư cách gặp ngươi sao?
Đi tới trước mặt Cảnh Đức Nguyên, Trần Tường trực tiếp nói lời trào phúng, miệng nở nụ cười nhạt.
- Hóa ra là quản sự Huyết Mạch thánh địa, ha ha, khách quý đến thăm, khách quý đến thăm a. Trước đó quả thực bản thống lĩnh không ở đây, ta vừa mới trở về a. Cho nên có lẽ quản sự đã hiểu lầm rồi.
Thấy Trần Tường lớn lối như thế, trong lòng Cảnh Đức Nguyên giận dữ, thế nhưng ngoài miệng vẫn phải cười nói.
Người của Huyết Mạch thánh địa, nếu như có thể không đắc tội thì không nên đắc tội a.
- Hừ.
Trần Tường hừ lạnh một tiếng, sao hắn còn không biết suy nghĩ của Cảnh Đức Nguyên chứ, hắn trực tiếp vung tay lên, hừ lạnh nói:
- Cảnh Phó thống lĩnh, ta cũng không muốn nói nhảm với ngươi. Nếu ngươi đã ở đây thì lão phu cũng nói thẳng, hôm qua Thành Vệ quân các ngươi đã bắt đi một thiếu niên tên là Tần Trần. Người này là bằng hữu của Nam Cung Ly hội trưởng Huyết Mạch thánh địa chúng ta. Xin Cảnh Phó thống lĩnh nhanh chóng giao người ra, để lão phu mang người về. Như vậy mới có thể ăn nói được với Nam Cung Ly hội trưởng.
Trần Tường hừ lạnh nói một câu.
Hắn đường đường là quản sự nắm quyền Huyết Mạch thánh địa, cho nên cũng không để một tên Phó thống lĩnh Thành Vệ thự như Cảnh Đức Nguyên vào mắt.
- Người Huyết Mạch thánh địa quá là kiêu ngạo!
Nhìn thấy Trần Tường lớn lối như vậy, vừa đến đã coi mình là bề trên, Cảnh Đức Nguyên tức giận không thôi.
Tuy rằng Huyết Mạch thánh địa rất mạnh, nhưng từ lúc nào mà một tên quản sự cũng có thể tùy ý nhúng tay vào chuyện của Thành Vệ thự bọn hắn cơ chứ?
Còn bằng hữu của Nam Cung Ly hội trưởng!
Cảnh Đức Nguyên cười xùy một tiếng, Tần Trần có thân phận gì chứ? Dân đen ngũ quốc, nghe nói là một tên Luyện Dược Sư, có quan hệ với Đan các đã là tốt lắm rồi. Từ lúc nào Tần Trần này còn là bằng hữu của Nam Cung Ly hội trưởng Huyết Mạch thánh địa cơ chứ?
Không cần nghĩ thì Cảnh Đức Nguyên đã suy đoán, nhất định là do người Đan các mời Trần Tường của Huyết Mạch thánh địa tới, nhờ đối phương dùng danh tiếng của Nam Cung Ly hội trưởng chén ép, ép cho Thành Vệ thự hắn thả người a.
Trong cơn tức giận, hắn hừ lạnh nói:
- Trần quản sự, Tần Trần là tội phạm quan trọng của Thành Vệ thự. Người này cùng hung cực ác, tuỳ tiện giết người ở trong hoàng thành, chính là trọng phạm của vương triều, há có thể nói mang đi là mang đi cơ chứ? Nếu làm như vậy thì luật pháp vương triều ở đâu? Lời nói trước đó của Trần quản sự coi như tại hạ chưa từng nghe thấy, xin Trần quản sự nên tự trọng thì hơn.
Trần Tường sững sờ, không nghĩ tới Cảnh Đức Nguyên lại còn kiêu ngạo như vậy.
Hắn lập tức híp mắt lại, lạnh lùng nhìn Cảnh Đức Nguyên:
- Cảnh Phó thống lĩnh, ngươi nghe rõ cho ta, Tần Trần là khách của Nam Cung Ly hội trưởng Huyết Mạch thánh địa chúng ta. Ngươi đã nghĩ kỹ hậu quả khi nói câu này chưa?
- Hậu quả sao? Làm gì có hậu quả gì chứ, Thành Vệ thự ta làm việc theo lẽ công bằng, há có thể để cho người khác tùy tiện nhúng tay vào chứ? Như vậy mặt mũi Thành Vệ thự chúng ta ở đâu? Nếu như quản sự tới là vì chuyện này, như vậy Cảnh mỗ chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi, người đâu, tiễn khách, Cảnh mỗ rất bận, không có thời gian chiêu đãi Trần quản sự a!
Lập tức có hai gã Thành Vệ quân tiến lên, muốn mời Trần Tường đi ra ngoài.
- Làm cái gì vậy, buông ra!
Vung tay đẩy hai tên Thành Vệ quân kia ra, Trần Tường nhìn Cảnh Đức Nguyên tức giận nói:
- Cảnh Đức Nguyên, đừng nói những lời đường hoàng kia làm gì. Chuyện Tần Trần diệt Phùng gia không phải là Trần mỗ không biết, là tự vệ a. Cho nên lão phu cũng không nói nhiều với ngươi, lập tức thả người cho ta, bằng không Huyết Mạch thánh địa chúng ta sẽ chơi tới cùng với ngươi.
Giờ khắc này, Trần Tường đã thực sự giận dữ.
Một tên Phó thống lĩnh Thành Vệ thự nho nhỏ mà lại dám đuổi bản quản sự, quá là kiêu ngạo.
- Trần quản sự, ngươi đang đe doạ Cảnh mỗ sao? Chuyện ngươi xông vào Thành Vệ thự ta vốn đã là trái với luật pháp vương triều, bây giờ lại còn dám đe doạ mệnh quan của vương triều. Ngươi nghĩ bản thống lĩnh không dám bắt ngươi lại sao?
Cảnh Đức Nguyên vung tay lên, nói với hai gã Thành Vệ quân ở bên cạnh:
- Hai người các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, nơi này là trọng địa của Thành Vệ thự, còn không mau đánh những kẻ không phận sự ra cho ta.
- Vâng!
Lúc này hai gã Thành Vệ quân đi tới trước mặt Trần Tường, lạnh lùng nói:
- Trần quản sự, mời, nếu không đừng trách mấy người chúng ta không nể mặt a.
- Được, được lắm. Cảnh Đức Nguyên, ngươi thật là to gan, ta nói cho ngươi biết, việc ngày hôm nay chưa xong đâu!
Trần Tường tức giận tới mức cả người phát run, ánh mắt tức giận nhìn về phía Cảnh Đức Nguyên. Sau đó xoay người tức giận rời khỏi Thành Vệ thự.
- Hừ, chỉ là một tên quản sự Huyết Mạch thánh địa mà cũng muốn nhúng tay vào chuyện của Thành Vệ thự chúng ta. Chẳng lẽ hắn cho rằng bản thân là người của Huyết Mạch thánh địa thì có thể coi trời bằng vung hay sao?
Nhìn bóng lưng rời đi của Trần Tường, Cảnh Đức Nguyên hừ lạnh một tiếng.
Nếu như không phải Tam hoàng tử điện hạ gợi ý thì không hẳn hắn đã có dũng khí làm như vậy với người của Huyết Mạch thánh địa. Thế nhưng hiện tại, chuyện hắn làm là nghe theo mệnh lệnh của Tam hoàng tử điện hạ a.
Tam hoàng tử điện hạ chính là người có hi vọng đăng cơ nhất, chỉ cần hắn làm tốt chuyện này. Tương lai Tam hoàng tử trở thành quốc quân Đại Uy vương triều, khi đó hắn còn phải quan tâm tới thái độ của Huyết Mạch thánh địa sao?
Nghĩ đến việc bản thân mình sắp trở thành người của Tam hoàng tử, trong lòng Cảnh Đức Nguyên không nhịn được có chút kích động.
Đan các.
- Ngươi nói cái gì?
Các chủ Trác Thanh Phong đứng lên, vẻ mặt tức giận:
- Thành Vệ thự dám lớn lối như vậy sao? Trực tiếp ném lệnh bài của bản Các chủ xuống, lại còn dám nói năng lỗ mãng sao?
- Đúng vậy, đối phương không thèm nhìn lệnh bài của Các chủ đại nhân, thậm chí ngay cả cửa chính của Thành Vệ thự cũng không cho thuộc hạ vào mà trực tiếp đuổi về.
Tiêu Nhã cắn răng nói, sắc mặt vô cùng giận dữ.
- Tốt, tốt.
Trác Thanh Phong tức giận tới mức râu tóc dựng đứng, sát ý kinh người phóng ra, hắn lạnh giọng nói:
- Cảnh Đức Nguyên thật là to gan, chỉ là một tên Phó thống lĩnh Thành Vệ thự mà cũng dám lớn lối như thế, không coi Đan các chúng ta ra gì. Rốt cuộc là ai cho hắn dũng khí làm như vậy chứ?
Tiêu Nhã nói:
- Người này cấu kết với Lãnh gia, cho nên mới không coi Đan các ta ra gì. Hơn nữa, nghe nói người này là người của Cổ thống lĩnh Thành Vệ thự. Cổ thống lĩnh là một trong ba Đại thống lĩnh của Thành Vệ thự a. Nghe nói quyền lợi rất lớn, lại cấu kết với Lãnh gia, cho nên coi nhẹ Đan các chúng ta cũng là chuyện rất bình thường.
Lãnh gia và Đan các đều kinh doanh sinh ý đan dược.
Mấy năm nay, thậm chí thế lực đan dược của Lãnh gia còn vượt xa Đan các, đối phương vì nịnh hót Lãnh gia cho nên coi nhẹ Đan các bọn họ là chuyện bình thường, không phải là không có nguyên nhân a.