- Thế nhưng.
Nói đến đây, Điền Đam thở dài một tiếng, nói:
- Cảnh Phó thống lĩnh có bối cảnh rất sâu, hôm qua Điền mỗ cũng đọc qua hồ sơ của ngài một chút, chuyện này hết sức phức tạp. Dường như trừ Lãnh gia ra còn có thêm người khác. Ta có một vị bằng hữu, người này nói dường như Tam hoàng tử điện hạ đã từng đưa thư cho Cảnh Phó thống lĩnh. Nếu thật sự là như thế, như vậy Điền mỗ cũng không biết mình có thể trụ được bao lâu nữa.
- Tam hoàng tử gửi thư cho Cảnh thống lĩnh sao?
Tần Trần nheo mắt, hắn không nghĩ tới, trong chuyện này còn có cái bóng của Tam hoàng tử.
- Ngươi chắc chắn chứ? Bản thiếu và Tam hoàng tử trong miệng ngươi không oán không thù, vì sao hắn phải nhúng tay vào chuyện này?
Điền Đam than nhẹ một tiếng, nói tiếp:
- Chuyện này là do một vị bằng hữu phục vụ dưới trướng Cảnh Phó thống lĩnh nói cho Điền mỗ biết. Cho nên chuyện này không sai được, còn chuyện tại sao Tam hoàng tử lại nhúng tay vào chuyện này, Điền mỗ cũng không biết. Có lẽ là bởi vì thân phận đệ tử Ngũ quốc của Tần đại sư a.
- Thân phận Ngũ quốc?
- Không sai, con người c Tam hoàng tử rất là cao ngạo, rất coi trọng huyết thống, cho nên rất xem thường người ở vùng hẻo lánh. Thậm chí hắn còn từng đề nghị vương triều diệt trừ xóm nghèo phía tây thành. Chỉ là bệ hạ vẫn không đồng ý mà thôi. Hơn nữa, Tam hoàng tử là người được chọn làm quốc quân đời tiếp theo của vương triều, là người có tiếng ủng hộ lớn nhất. Nếu như hắn mở miệng, có lẽ thự trưởng nhà chúng ta cũng phải nể mặt. Cho nên nếu như Tần đại sư có biện pháp gì thì mau chóng ra tay, có lẽ Điền mỗ không kiên trì được bao lâu nữa a.
Nghe Điền Đam nói như thế, ánh mắt Tần Trần dần dần trở nên lạnh lẽo.
Lúc này hắn cũng nhớ tới. Dường như Tam hoàng tử chính là người trước đây ngăn cản đám người U Thiên Tuyết gia nhập Đế Tinh học viện.
- Nói như vậy, thân phận ngũ quốc của Bản thiếu khiến cho Tam hoàng tử hắn chướng mắt sao?
Tần Trần cười lạnh.
Tam hoàng tử này năm lần bảy lượt làm khó mình, đối phương thật sự nghĩ mình là tượng đất, không biết nổi giận hay sao?
Nếu như đối phương không nhúng tay vào chuyện này thì còn tốt, nếu thật sự nhúng tay vào, hơn nữa lại còn cấu kết với Lãnh gia. Như vậy thì đừng trách Trần Trần hắn không nể mặt mũi, nhất định sau này hắn sẽ khiến cho đối phương phải hối hận vì quyết định này.
Điền Đam thấy thế vội vàng nói:
- Tần đại sư, không phải người đang nghĩ cách đối phó với Tam hoàng tử đó chứ? Không nên lỗ mãng a, Tam hoàng tử địa vị cao quý, trong mắt hắn chúng ta chỉ là một con giun dế mà thôi, cho nên hắn sẽ không thèm để ý tới chúng ta.
- Giun dế?
Tần Trần giận dữ cười nói:
- Rất tốt, giun dế sao? Thế nhưng nếu hắn xem Bản thiếu như là giun dế, có lẽ Bản thiếu sẽ khiến hắn thất vọng a.
Ánh mắt Tần Trần phát lạnh, nói:
- Hoàng tử có số người ủng hộ nhiều nhất sao? Hy vọng hắn đừng đưa ra lựa chọn sai lầm.
Thấy Tần Trần như vậy, Điền Đam há hốc mồm, muốn nói cái gì đó, thế nhưng cuối cùng lại chỉ có thể lắc đầu, khẽ thở dài.
Hắn bất đắc dĩ a.
Mà bên kia, sau khi trở lại phòng làm việc của mình, Cảnh Đức Nguyên vô cùng giận dữ.
- Hay cho mộ tên Điền Đam, quả thực là chán sống rồi, lại dám cả gan châm chọc bản thống lĩnh. Lần này bản thống lĩnh thề, không kéo hắn xuống ngựa thì bản thống lĩnh sẽ không làm người, người đâu...
- Có thuộc hạ.
Một gã Thành Vệ quân vội vàng tiến lên.
Sắc mặt Cảnh Đức Nguyên u ám, quát lên một tiếng:
- Ngươi lập tức đi bẩm báo Cốt thống lĩnh, báo chuyện này cho thống lĩnh nghe. Đồng thời còn cho Cổ thống lĩnh biết chuyện Tam hoàng tử gửi thư. Bảo thống lĩnh soạn một phần thư cách chức cho ta, trực tiếp cách chức tên đại đội trưởng Điền Đam này.
- Vâng, thuộc hạ sẽ đi ngay.
Sắc mặt Cảnh Đức Nguyên tái xanh, lúc đầu chuyện này là Lãnh gia có lời, lại thêm Tam hoàng tử lên tiếng cho nên hắn cũng không muốn để Cổ thống lĩnh nhúng tay vào.
Nào ai ngờ được, Điền Đam lại không nể mặt như vậy, làm cho hắn tức đến mức muốn nổi điên a.
Sớm biết vậy hắn sẽ không ném Tần Trần đến khu ngục tối.
Chỉ là hiện tại dù có hối hận thì cũng đã muộn.
May mà lãnh đạo trực tiếp của hắn là Cổ thống lĩnh. Cố thống lĩnh có quyền cao chức trọng trong Thành Vệ thự, muốn bãi miễn một tên đại đội dài, tuyệt đối chỉ cần một câu nói mà thôi.
Đến lúc đó, trát cách chức hạ xuống, để xem tiểu tử Điền Đam kia còn kiêu ngạo ra sao.
Đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên, một gã Thành Vệ quân từ bên ngoài đi vào.
- Có chuyện gì?
Tâm tình của Cảnh Đức Nguyên không tốt cho nên lập tức lạnh giọng hỏi.
Tên Thành Vệ quân kia vội vàng quì một gối, bẩm báo:
- Cảnh thống lĩnh, bên ngoài có một vị Luyện Dược Sư tên là Tiêu Nhã, nghe nói mang theo mệnh lệnh của Các chủ Đan các, yêu cầu Thành Vệ thự chúng ta lập tức thả Tần Trần ra ngoài. Đây là lệnh bài của Các chủ Đan các bọn hắn.
Vừa nói, Thành Vệ quân vừa đưa ra một tấm lệnh bài.
Cảnh Đức Nguyên đang giận dữ. Vừa nhìn thấy lệnh bài trên bàn, hắn thuận tay gạt văng ra ngoài, lại nổi giận mắng:
- Một tên đệ tử ngũ quốc nho nhỏ sao lại có thể có quan hệ với trưởng lão Đan các, Các chủ Đan các cơ chứ? Đám người Đan các ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm sao? Ngươi đi nói cho người này biết, Tần Trần là tội phạm quan trọng của Thành Vệ thự ta, Đan các cũng không có tư cách hỏi đến việc phá án của Thành Vệ thự, bảo đối phương mau mau rời đi!
- Vâng!
Thành Vệ quân lập tức xoay người rời đi.
- Khó trách tiểu tử kia lại lớn lối như vậy, hóa ra là leo lên người Đan các a. Hừ hừ, Đan các không có một chút danh tiếng nào ở Đại Uy vương triều, thị phần còn không bằng một nửa Lãnh gia mà cũng dám kiêu ngạo ở trước mặt lão phu. Các ngươi là cái thá gì chứ.
Cảnh Đức Nguyên cười xùy một tiếng, ra vẻ xem thường.
Lời còn chưa dứt thì tên Thành Vệ quân ra ngoài trước đó lại vội vã chạy về.
- Không phải ta bảo ngươi đuổi người đi sao? Tại sao lại về?
Cảnh Đức Nguyên nhướng mày.
- Cảnh thống lĩnh, bên ngoài lại có người cầu kiến.
- Lại có người? Là ai vậy?
- Là một vị chấp sự của Khí Điện, nghe nói là nhận lệnh của điện chủ Khí Điện, tới yêu cầu Thành Vệ thự chúng ta thả Tần Trần ra ngoài.
Thành Vệ quân nói.
- Khí Điện? Cũng tới nói chuyện cho Tần Trần? Sao có thể cơ chứ?
Cảnh Đức Nguyên buồn bực không thôi.
Hắn lại không nhịn được cả giận nói:
- Cứ nói Tần Trần là tội phạm quan trọng của Thành Vệ thự ta, cần phải nghiêm trị, dù là ai tới đây cầu tình cũng không được.
Cảnh Đức Nguyên cười lạnh một tiếng.
Tuy rằng Khí Điện rất mạnh, nhưng ở Đại Uy vương triều, thế lực chân chính nắm giữ sinh ý vũ khí trong Hoàng thành là Đỉnh Khí các a.
Cảnh Đức Nguyên hắn không cần phải nịnh bợ Khí điện, lại càng không cần sợ hãi Khí Điện a.
Thế nhưng ngay khi Thành Vệ quân rời khỏi, Cảnh Đức Nguyên còn chưa kịp nghỉ ngơi thì một tiếng cọt kẹt vang lên, cửa phòng lại bị mở ra.
- Cảnh thống lĩnh, bên ngoài lại có người cầu kiến!
Giọng của tên Thành Vệ quân kia như là sắp khóc.
- Lại có người tới sao?
Cảnh Đức Nguyên cũng sắp nổi điên, cả giận nói:
- Lần này là ai?
- Người kia nói hắn là quản sự của Huyết Mạch thánh địa, vì Tần Trần mà tới, yêu cầu Thành Vệ thự chúng ta lập tức thả người.
Thành Vệ quân dùng giọng nơm nớp lo sợ nói.
- Quản sự Huyết Mạch thánh địa? Cũng cầu tình cho Tần Trần sao?
Cảnh Đức Nguyên lập tức đứng lên, biến sắc.
Cảnh Đức Nguyên dựa vào Lãnh gia, đương nhiên không cần phải để bụng tới Đan các, không có nhu cầu gì cho nên không cần phải sợ hãi Khí Điện. Thế nhưng Huyết Mạch thánh địa, hắn lại không thể không để bụng a.
Hắn nhướng mày, trầm giọng nói:
- Ngươi cứ nói ta không ở đây là được, còn chuyện thả người sao? Cứ nói Tần Trần chính là tội phạm quan trọng của vương triều, há có thể nói thả là thả. Thành Vệ thự chúng ta chỉ nghe theo lệnh của vương triều, đương nhiên không thể bởi vì Huyết Mạch thánh địa cầu tình mà trực tiếp thả người. Đây là hành động không có trách nhiệm với vương triều a.
Đối phương là quản sự Huyết Mạch thánh địa cho nên Cảnh Đức Nguyên hắn cũng không dám làm quá tuyệt.
- Sao Tần Trần này còn có quan hệ với Huyết Mạch thánh địa cơ chứ?
Chờ sau khi Thành Vệ quân rời đi, sắc mặt Cảnh Đức Nguyên trở nên âm trầm không gì sánh được.
Trong lúc đang suy tư thì hắn nghe được tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền đến, một gã hán tử trung niên sắc mặt âm trầm, người mặc y phục quản sự của Huyết Mạch thánh địa cất bước đi tới.
Ở trước mặt hắn, mấy tên Thành Vệ quân liên tục khuyên can, nhưng không ngăn được đối phương.
- Chỉ là một tên Phó thống lĩnh của Thành Vệ thự mà cũng ra vẻ uy phong a.
Trần Tường kiêu ngạo đi vào phòng làm việc của Cảnh Đức Nguyên, một mặt lạnh lùng nói một câu.