- Được, tốt, Điền Đam, ngươi giỏi lắm, hiện tại bản thống lĩnh không có thời gian nói linh tinh với ngươi, người đâu, mang tiểu tử kia ra ngoài, bản thống lĩnh cũng không tin, rời khỏi khu ngục tối này bản thống lĩnh vẫn không làm gì được tiểu tử Tần Trần kia.
Thấy Điền Đam không sợ hãi, Cảnh Đức Nguyên tức tới mức cả người phát run, nhưng trong lúc nhất thời lại không thể làm gì khác hơn được, hắn đành vung tay lên, định mang Tần Trần đi.
- Rất xin lỗi, nếu như người này đã bị mang tới khu ngục tối, như vậy hắn là người của Điền mỗ, trước khi còn chưa kết thúc điều tra, có lẽ Cảnh Phó thống lĩnh không thể tuỳ ý mang người này đi a.
Ai ngờ, ngay khi thủ hạ của Cảnh Đức Nguyên muốn tiến lên mở cửa ngục thì Điền Đam lại tiến lên, cản ở trước mặt bọn họ, không để thủ hạ của Cảnh Đức Nguyên mang Tần Trần ra ngoài.
- Điền Đam, ngươi làm vậy là có ý gì?
Ánh mắt của Cảnh Đức Nguyên phát lạnh, cả người tràn ngập sát cơ, tức giận nói:
- Người này là do lão phu phái người áp giải qua đây, chẳng lẽ ngươi còn muốn ngăn cản ta sao?
- Xin lỗi, mặc dù người này là do Cảnh Phó thống lĩnh ngươi phái áp giải qua đây, nhưng một khi đến khu ngục tối thì chính là người của Điền mỗ, há có thể để cho Cảnh thống lĩnh nói mang đi là mang đi cơ chứ?
Vẻ mặt của Điền Đam cực kỳ nghiêm túc, từ chối.
- Ngươi...
Cảnh Đức Nguyên tức giận tới mức sắp phát điên.
Trước đó Điền Đam không để ý tới hắn thì thôi đi, thế nhưng bây giờ ngay cả người cũng không nhả, rõ ràng là muốn cắn Cảnh Đức Nguyên hắn tới chết cũng không nhả a.
Hắn đường đường là Phó thống lĩnh, sao có thể chịu thua thiệt bởi một tên đại đội trưởng cơ chứ?
- Điền Đam, ngươi biết ngươi đang làm cái gì không?
Ánh mắt phát lạnh, Cảnh Đức Nguyên lạnh lùng nhìn về phía Điền Đam, cả người đằng đằng sát khí.
- Điền Đam, còn không mau tránh ra cho ta.
- Dám đắc tội với Cảnh thống lĩnh, ngươi muốn tìm cái chết sao?
- Xem lại thái độ của ngươi đi, ngươi chỉ là một tên đội trưởng mà cũng dám không nghe mệnh lệnh của Cảnh thống lĩnh? Ngươi định làm phản sao?
Rất nhiều Thành Vệ quân phía sau Cảnh Đức Nguyên cũng tức giận, liên tục quát lớn.
Đối mặt với ánh mắt tràn ngập sát khí như đao của mọi người, Điền Đam thản nhiên nói:
- Khu ngục tối chính là khu vực nòng cốt của Thành Vệ thự. Người bị giam giữ bên trong đều là tội phạm nguy hiểm đối với Hoàng thành thậm chí là cả vương triều. Mà Điền mỗ ta thân là chủ quản khu ngục tối, mặc dù cũng không được coi là tầng lớp cao cấp của Thành Vệ thự, thế nhưng ta cũng biết đạo lý tận tâm với cương vị, há có thể để cho người khác muốn ném người vào là ném, muốn mang người ra là mang cơ chứ?
- Nếu như Cảnh Phó thống lĩnh không hài lòng về thái độ của Điền mỗ thì cứ việc đi tìm Thự trưởng đại nhân, nhưng nếu như ngươi muốn mang người này đi, vậy cứ việc bước qua thi thể của Điền mỗ.
Điền Đam cười lạnh nói.
- Điền Đam, ngươi nghĩ rằng ta không dám động thủ với ngươi sao?
Cảnh Đức Nguyên tức giận, chân lực đại biểu cho Vũ Tôn lục giai ầm ầm bạo phát.
- Ha ha, Cảnh Phó thống lĩnh, ngươi là ai chứ? Sao lại không dám động vào Điền mỗ a? Thế nhưng, nếu như hôm nay Cảnh Phó thống lĩnh ngươi dám động vào một cọng tóc gáy của Điền mỗ, như vậy Điền mỗ sẽ báo lên Thự trưởng đại nhân, thậm chí là Hoàng thất vương triều, nói Cảnh Phó thống lĩnh ngươi không tuân theo quy củ, xông vào trong khu ngục tối, bắt cóc tội phạm, ý đồ mưu phản. Không biết Cảnh Phó thống lĩnh ngươi có gánh được tội danh này hay không?
Điền Đam lạnh lùng nói, rất là kiên định với quyết định của mình.
Srong nháy mắt sát khí trên người Cảnh Đức Nguyên tiêu tán, sắc mặt bởi vì tức giận quá độ mà trắng bệch.
Mạnh mẽ xông tới khu ngục tối, bắt cóc tội phạm, tội danh này, hắn không đảm đương nổi a.
- Được, được, được!
Cảnh Đức Nguyên liên tiếp nói ba tiếng được, ngữ khí vô cùng lạnh lẽo. Trong con ngươi bắn ra ánh mắt thâm độc như là rắn, hắn lạnh lùng nói:
- Điền Đam, bản thống lĩnh không biết vì sao hôm nay ngươi lại che chở tiểu tử này. Thế nhưng ta cho ngươi biết, ngươi không có tôn ti, lại dám phạm thượng, chuyện này đã chọc giận bản thống lĩnh, bản thống lĩnh cho ngươi một cơ hội, lập tức tránh ra, giao Tần Trần ra đây. Như vậy bản thống lĩnh sẽ bỏ qua chuyện cũ, bằng không bản thống lĩnh có thể làm cho biến mất khỏi khu ngục tối này, không còn làm đại đội trưởng nữa.
Điền Đam cười lạnh một tiếng, không mạnh mẽ đoạt người được thì đe dọa sao?
Hắn rất xem thường cười một tiếng, nói:
- Xin lỗi, tuyệt đối không thể, nếu như Cảnh Phó thống lĩnh không có chuyện gì khác để nói, như vậy mời ngươi rời khỏi khu ngục tối, tránh cho xảy ra một chút chuyện phiền phức không đáng có.
Hắn vung tay lên, chẳng khác gì là trực tiếp ra lệnh trục khách.
Cái vung tay này của hắn làm cho sắc mặt của Cảnh thống lĩnh đỏ lên như là gan heo.
Đường đường là Phó thống lĩnh, hắn chưa từng phải chịu nhục như thế này bao giờ. Không ngờ lúc này lại bị một tên đại đội trưởng trong Thành Vệ thự trực tiếp đuổi ra khỏi khu ngục tối. Nếu như chuyện này truyền đi, sau này ai còn tin phục Phó thống lĩnh như hắn nữa chứ? Có lẽ hắn sẽ trở thành trò cười của toàn bộ Thành Vệ thự a.
- Được, Điền Đam, ngươi rất lớn mật. Ngươi chờ đó cho bản thống lĩnh, nếu lần này không lột da của tên đại đội trưởng như ngươi, đồng thời còn đá ngươi ra khỏi Thành Vệ thự, như vậy bản thống lĩnh cũng không mang họ Cảnh nữa, chúng ta đi.
Tức giận tới mức cả người run rẩy, Cảnh Đức Nguyên không muốn ở trong khu ngục tối này thêm một giây nào nữa, hắn mang theo một đám thủ hạ, nổi giận đùng đùng rời đi.
- Điền Đam, ngươi xong rồi.
- Không biết giác ngộ.
- Không biết tốt xấu!
Cả đám thủ hạ của Cảnh Đức Nguyên lạnh lùng nhìn Điền Đam, sau khi hừ lạnh một tiếng cũng xoay người rời khỏi khu ngục tối.
- Đội trưởng, ngươi đắc tội với Cảnh Phó thống lĩnh như thế là không khôn ngoan a. Nghe nói Cảnh Phó thống lĩnh là người của Cổ thống lĩnh, nếu như Cảnh Phó thống lĩnh nói bậy vài câu về đội trưởng trước mặt Cổ thống lĩnh, có lẽ đội trưởng sẽ bị đá ra khỏi Thành Vệ thự a!
Cảnh Đức Nguyên vừa rời khỏi ngục tối thì mấy tên thủ hạ của Điền Đam sợ hãi mở miệng.
Bọn họ chỉ là Thành Vệ quân bình thường, một vị đội trưởng ở trong mắt bọn hắn đã là tồn tại lớn như trời, càng không cần phải nói tới việc đắc tội với Phó thống lĩnh như Cảnh thống lĩnh, trong lòng mỗi một người hoảng loạn không thôi.
Điền Đam nhìn mấy người một cái, thản nhiên nói:
- Yên tâm, chuyện hôm nay Điền mỗ sẽ tự gánh chịu một mình, sẽ không làm liên lụy tới mấy người các ngươi.
- Đội trưởng, ý của chúng ta không phải là như vậy.
- Được rồi, không cần phải giải thích nữa. Mấy người các ngươi không cần quá lo lắng, Điền mỗ ta làm việc đường đường chính chính, há có thể dễ dàng bị đe doạ như vậy chứ. Mấy người các ngươi cứ trông coi ở đây, quyết không thể để cho người không có phận sự mang Tần đại sư đi. Nếu như để cho ta biết có kẻ nào đó âm thầm giở trò sau lưng ta, vậy thì cẩn thận Điền mỗ ta không khách khí với hắn.
- Đội trưởng, ngươi yên tâm, nhất định chúng ta sẽ cẩn thận.
Mấy tên Thành Vệ quân chung quanh vội vàng nói.
Những người này đều là tâm phúc của Điền Đam, cho nên cũng có chút tín nhiệm hắn.
- Vậy thì tốt, hôm qua các ngươi cũng đã uống qua dược dịch, các ngươi nên nghĩ sâu hơn một chút. Là ai chữa bệnh, loại bỏ tử khí trong thân thể các ngươi? Người của Thành Vệ quân chúng ta đều là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, nếu Tần đại sư có tội thật, đương nhiên Điền mỗ không còn lời nào để nói. Thế nhưng nếu có người muốn hãm hại Tần đại sư, Điền mỗ tuyệt không đồng ý.
- Được rồi, nơi này cứ giao cho ta, các ngươi đi xuống trước đi.
Điền đội trưởng vung tay lên, đuổi mấy tên thủ hạ đi.
- Điền đội trưởng quả thực là người nhân nghĩa vô song a.
Sau khi mấy tên Thành Vệ quân rời đi, Tần Trần than thở nói với Điền Đam một tiếng.
Hắn cũng không nghĩ tới, vì mình mà Điền Đam lại dám châm chọc Cảnh Đức Nguyên, đây chính là chuyện chặn đường tiền đồ của người khác a.
Điền Đam cười khổ một tiếng, nói:
- Tần đại sư, ngươi đừng trào phúng ta nữa. Tuy rằng Điền mỗ không phải là hảo hán gì cả, thế nhưng vẫn hiểu đạo lý có ân phải báo. Tần đại sư có ân trọng như núi với Điền mỗ, là ân nhân của Điền mỗ. Không nói đâu xa, ở trong ngục tối này Điền mỗ quyết không thể để Tần đại sư phải chịu thiệt a.