Ngay khi Hắc Nô và Hứa Bác liều mạng nghĩ biện pháp để giải cứu Tần Trần thì...
Đan các.
Sau khi Các chủ Trác Thanh Phong kết thúc bế quan cũng nghe nói tới chuyện của Tần Trần, trong lòng tức giận không thôi.
- Tiểu tử Hứa Bác kia làm ăn thế nào vậy? Lão phu bổ nhiệm hắn là phó Các chủ Đan các mà hắn lại làm ăn như vậy sao? Không ngờ lại để Tần Trần đại sư bị người của Thành Vệ thự mang đi, rốt cuộc hắn có biết làm việc hay không?
Trác Thanh Phong tức giận tới mức cả người run rẩy.
Trước đó sở dĩ hắn bế quan là vì muốn thử nghiệm những giải đáp của Tần Trần ở trên Nghi Nan thạch bích trước đó.
Kết quả thử nghiệm khiến cho hắn khiếp sợ.
Giải đáp của Tần Trần đối với mỗi một vấn đề đều hoàn mỹ không một chút tì vết nào cả.
Đồng thời hắn cũng thử làm theo phán đoán của Tần Trần vể thân thể của mình.
Sau khi phát hiện ra đáp án của Tần Trần như là bút tích của thần, tuyệt đối có thể giải quyết được vấn đề trên người mình.
Điều này làm cho hắn kích động tới mức phát khóc.
Thế nhưng vừa mới thấy có một chút kết quả thì lại nghe được tin tức Tần Trần bị Thành Vệ thự giam giữ, chuyện này làm cho hắn vô cùng tức giận.
Hắn cố gắng nhiều năm như vậy mà không giải quyết được vấn đề trên người, không đột phá được. Hiện giờ vất vả lắm mới thấy được một chút hy vọng.
Thế nhưng đảo mắt một cái, Tần Trần, người có thể giải quyết được vấn đề trên người hắn lại bị người của Thành Vệ thự bắt đi.
Chuyện này khác gì lấy mạng của hắn cơ chứ?
Lãnh gia và Thành Vệ thự làm như thế không phải là làm khó dễ Tần Trần, rõ ràng là làm khó dễ Trác Thanh Phong hắn a.
- Tiêu Nhã, ngươi cầm lệnh bài của lão phu, lập tức đi tới Thành Vệ thự, bảo Thành Vệ thự thả người. Nếu như Thành Vệ thự không thả, vậy ngươi nói cho bọn hắn biết, là mệnh lệnh của lão phu. Bản tọa cũng không tin, lão phu đường đường là Các chủ Đan các, ngay cả Luyện Dược Sư của Đan các ta mà cũng dám bắt, bọn chúng nghĩ Trác Thanh Phong ta ăn chay hay sao?
Trác Thanh Phong gọi Tiêu Nhã tới, tức giận nói. Giờ phút này hắn đã thực sự giận dữ.
Khu ngục tối của Thành Vệ thự.
Tin tức Tần Trần hưởng thụ đãi ngộ của khách quý ở ngục tối truyền tới tai của Phó thống lĩnh Cảnh Đức Nguyên chỉ sau một đêm.
- Mấy tên súc sinh này, dám lá mặt lá trái. Lúc lão phu phái Quản Vĩ đã nói như thế nào với các ngươi? Bảo các ngươi chiếu cố tiểu tử này. Mà các ngươi thì sao? Bưng trà rót nước? Các ngươi nghĩ bản thống lĩnh để tiểu tử này đến khu ngục tối là để nghỉ phép hay sao? Lại còn châm trà, các ngươi là heo sao? Các ngươi còn muốn làm việc ở Thành Vệ thự nữa hay không?
Nhìn thấy Tần Trần được hưởng thụ đãi ngộ như Hoàng đế ở khu ngục tối, Cảnh Đức Nguyên tức giận đến mức cả người phát run, sắp tới biên giới bạo phát.
Mà sắc mặt của đám Thành Vệ quân phía sau hắn cũng tái xanh, nét mặt vô cùng xấu xí.
Ở trước mặt Cảnh Đức Nguyên, mấy tên Thành Vệ quân khu ngục tối cũng bị hù dọa, mặt xám như màu đất, người không ngừng run rẩy.
Điền Đam đội trưởng ở bên cạnh lạnh lùng nói:
- Cảnh Phó thống lĩnh, ngươi đừng mắng làm gì. Bọn họ là thủ hạ của Điền mỗ, là Điền mỗ ta bảo bọn họ làm như vậy.
Điền Đam không hổ là người có trách nhiệm, lúc này hắn cũng đứng ra, nhận hết trách nhiệm, chuyện này làm cho trong lòng mấy tên thủ hạ của hắn cảm kích không thôi.
- Điền Đam, ngươi làm vậy là có ý gì? Lão phu bảo ngươi chiếu cố hắn thật tốt, ngươi chiếu cố hắn như vậy sao? Ngươi hiểu lầm ý của bản thống lĩnh, hay là muốn chơi bản thống lĩnh?
Cảnh Đức Nguyên lạnh lùng nói.
- Cảnh thống lĩnh, nơi này là khu của ngục tối, ngươi đừng giận dữ làm gì. Không có ý gì cả, Điền mỗ ta cũng không phải là thủ hạ của Cảnh Phó thống lĩnh ngươi, ngươi cũng không quản được ta a.
Điền Đam từ tốn nói, dù là bản thân đang đứng ở trước mặt Phó thống lĩnh Cảnh Đức Nguyên thì hắn cũng không sợ hãi.
- Điền Đam, ngươi cố ý đối đầu với Cảnh mỗ sao? Ngươi cho rằng bản thống lĩnh không làm gì được một tên đội trưởng Thành Vệ thự như ngươi hay sao?
Cảnh Đức Nguyên dùng ánh mắt khó có thể tin được nhìn Điền Đam, giận tím mặt.
Đám Thành Vệ quân chung quanh hắn cũng trợn mắt há hốc mồm.
Ngay từ đầu, bọn họ còn tưởng rằng Điền Đam đội trưởng đã hiểu lầm ý của Cảnh thống lĩnh, hiện tại xem ra, đối phương cố ý làm như vậy a.
Điền đội trưởng uống nhầm thuốc rồi sao?
- Ha ha, cảnh Phó thống lĩnh, mặc dù ngươi là Phó thống lĩnh của Thành Vệ thự. Thế nhưng ngươi chỉ quản được khu tây Hoàng thành, không quản được khu ngục tối của ta a. Thống lĩnh khu ngục tối chúng ta là Ngụy Thống Lĩnh. Ta không nghe nói trong số thống lĩnh của chúng ta có tên của Cảnh Đức Nguyên ngươi a.
Thành Vệ thự có một thự trưởng, ba thống lĩnh chính, dưới mỗi thống chính có năm Phó thống lĩnh.
Nói cách khác, toàn bộ Thành Vệ thự tổng cộng có mười lăm vị Phó thống lĩnh, khu vực mỗi một vị Phó thống lĩnh chưởng quản cũng không giống nhau.
Dưới tay mỗi vị Phó thống lĩnh lại có năm đại đội, mỗi đại đội lại phân thành mười trung đội, tiểu đội.
Có thể nói là phân cấp vô cùng nghiêm khắc.
Mà một Phó thống lĩnh như Cảnh Đức Nguyên này, dựa theo cấp bậc bình thường, nhất định còn cao hơn đại đội trưởng như Điền Đam.
Thế nhưng khu ngục tối mà Điền Đam chưởng quản cũng là khu quan trọng trong Thành Vệ thự.
Toàn bộ khu ngục tối có bao nhiêu phạm nhân lợi hại? Bao nhiêu tội phạm cùng hung cực ác cơ chứ? Cho nên đội trưởng bình thường không thể tọa trấn nơi này được.
Người có thể chưởng quản khu ngục tối tuyệt đối là một trong những đại đội trưởng cao cấp nhất trong tất cả đại đội trưởng của Thành Vệ thự.
Lại thêm Cảnh Đức Nguyên và Điền Đam không thuộc về cùng một thống lĩnh, như vậy chẳng khác nào là khác trận doanh. Vì vậy đương nhiên Điền Đam dám nói như vậy với Cảnh Đức Nguyên.
- Ngươi làm càn!
Nghe thấy Điền Đam nói vậy, Cảnh Đức Nguyên tức điên.
- Điền Đam, ngươi biết ngươi đang nói gì không? Ngươi còn muốn làm đại đội trưởng này nữa không? Ngươi có tin chỉ cần bản thống lĩnh ra lệnh một tiếng là có thể lột da ngươi xuống hay không?
Cảnh Đức Nguyên tức đến mức cả người phát run, hắn chỉ tay về phía Điền Đam, vô cùng phẫn nộ.
Mặc dù Cảnh Đức Nguyên hắn chỉ là một tên Phó thống lĩnh, nhưng cũng là người có bối cảnh a.
Lãnh đạo trực tiếp của hắn là Cổ thống lĩnh a.
Mà Cổ thống lĩnh là người rất có quyền thế trong ba vị thống lĩnh của Thành Vệ thự ba.
Hơn nữa, Cổ thống lĩnh lại có quan hệ không tầm thường với Lãnh gia. Hắn có thể tiếp xúc với Lãnh gia là bởi vì có Cổ thống lĩnh dẫn dắt nha.
Nói cách khác, bọn họ là cùng một nhóm người, đồng thời cũng có chung lợi ích với nhau.
Lại càng không cần phải nói tới chuyện lần này còn có Tam hoàng tử điện hạ nhúng tay vào.
Tam hoàng tử đứng ra, đừng nói là Cổ thống lĩnh của bọn họ, coi như là thự trưởng Thành Vệ thự cũng phải bán mặt mũi a.
Nhưng hôm nay, một tên đại đội trưởng như Điền Đam mà lại dám ngang nhiên châm chọc hắn, bảo sao hắn không tức giận cơ chứ?
- Ha ha, Cảnh thống lĩnh, thân phận ngươi cao quý, đương nhiên là không gì không làm được rồi. Thế nhưng Điền mỗ ta lại không phải là người vì yếu hơn ngươi mà làm chuyện vi phạm lương tâm. Hồ sơ của Tần Trần này bản đội trưởng đã xem qua, có rất nhiều điểm không hợp lý. Nếu Cảnh thống lĩnh nhất định muốn bản đội trưởng vu oan giá hoạ cho hắn, thứ cho Điền mỗ không làm được, Thành Vệ thự ta không phải là nơi dơ bẩn, muốn giá họa cho ai thì giá họa cho kẻ đó.
Điền Đam hừ lạnh nói.
Hôm qua trị liệu dựa theo phương pháp và dược dịch của Tần Trần, bệnh dữ đã từng làm cho Điền Đam khổ sở đã có chuyển biến tốt hơn. Thậm chí Điền Đam còn có một loại cảm giác, nhanh thì hai ngày là hắn có thể khôi phục được tu vi nửa bước Vũ Tôn a.
Đến lúc đó muốn đột phá Vũ Tôn lục giai cũng không phải là chuyện không thể. Một khi hắn trở thành Vũ Tôn lục giai, thân phận địa vị sẽ tăng lên. Khi đó cho dù không ở Thành Vệ thự thì cũng không sao cả, dù sao hắn cũng không lo mình không có nơi đi. Vì vậy lúc này hắn phải kiên định đứng ở bên Tần Trần.