Bạch!
Lợi dụng lúc một tên sát thủ khác là Ảnh Ngũ ngây người, Tần Trần không ngừng tay, trở tay hoành đao, chiến đao màu đen phá toái hư không, như linh sương nhất chỉ vỗ xuống.
- Tự tìm đường chết!
Thấy Ảnh Nhị bị Tần Trần giết chết, trong nháy mắt Tần Dũng đã hồi phục lại tinh thần, sau đó tức giận gầm lên, vỗ một chưởng tới chỗ Tần Trần.
Tần Trần không né tránh, ánh mắt cường liệt gắt gao nhìn Ảnh Ngũ.
Sát ý nồng nặc như tôn Tần Trần lên thành Tu La địa ngục, ý chí bất diệt xông vào não hải Ảnh Ngũ, kết hợp với việc Tần Trần kích sát Ảnh Nhị, trong nháy mắt Ảnh Ngũ ngay cả dũng khí phản kích cũng không có, chỉ lo lùi nhanh về rồi hoảng sợ bỏ chạy.
- Chết!
Tần Trần thôi động tinh thần lực của mình. Tinh thần lực cấp một hậu kỳ nháy mắt hòa thành một mũi nhọn đâm vào não hải, kiềm hãm thân hình của Ảnh Ngũ.
Ngay lúc đình trệ này, chiến đao của Tần Trần xẹt qua cổ của đối phương, một cái đầu lâu phóng lên cao, máu tươi phun lên gần một trượng.
Một đao.
Ảnh Ngũ chết!
Lúc này bàn tay của Tần Dũng cơ hồ dán vào sau lưng Tần Trần.
Mắt thấy Tần Trần sắp bị Tần Dũng vồ trúng, đột nhiên hắn hít sâu một hơi, sau lưng thụt vào mấy tấc, sau đó xoay người, thân đao chặn ở trên bàn tay của Tần Dũng.
Thình thịch!
Một cổ cự lực đánh tới, cả người Tần Trần bay ra ngoài, chân khí sôi trào, khăn che mặt vỡ nát lộ ra gương mặt non nớt. Sau khi bay ra hơn 10m, mới rơi vào trên mặt đất, cước bộ liên tục lùi lại, hạ xuống mỗi một bước thì gạch xanh trên đất bể một khối, mãi đến khi đạp bảy tám khối gạch, Tần Trần mới ổn định được thân hình.
- Đáng chết, thì ra là tên tiểu súc sinh người, thật đáng giận, là lão phu nhìn lầm!
Tần Dũng cúi đầu liếc mắt nhìn Ảnh Ngũ và Ảnh Nhị ngã trong vũng máu, nộ không thể tả. Không ngờ tên gia hỏa ngầm tập kích bọn họ lại là Tần Trần, uổng cho lúc nãy hắn vẫn còn kinh hồn táng đảm, cho là có cao thủ ra tay, không dám làm càn quá mức.
Nào ngờ ngay lúc đang ngây người, hắn đã dẫn đến toàn quân bị diệt không còn một mống, sao có thể không nộ?
- Không sai, là ta. Tần Dũng, ngươi thân là gia nô của Tần gia, đêm hôm khuya khoắt đến đây làm gì, chắc không phải là thỉnh an bản thiếu chứ? Vậy thì mau đập đầu quỳ xuống đi!
Tần Trần thu hồi chân khí đang sôi trào trong người, khóe miệng lộ ra nụ cười lãnh khốc. Toàn bộ sát thủ mà Tần Dũng mang đến đều đã bị giết, hiện tại chỉ còn một người Tần Dũng.
- Đứng đó giả thần giả quỷ, tiểu tử thối, ngày hôm nay chính là tử kỳ của ngươi.
Tần Dũng gầm lên, bị đoán trúng thân phận thì hắn cũng lười che giấu. Khăn che mặt bị chân khí đánh cho tứ phân ngũ liệt, lộ ra một khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, vỗ một chưởng đến chỗ Tần Trần.
Ầm Ầm!
Như có tiếng sấm vang lên giữa đình viện, trên người Tần Dũng lập lòe quang hoa, một cổ khí tức màu đen kinh người tuôn ra.
Trong khí tức màu đen có hiện ra một con hắc hùng dữ tợn, nó dung nhập vào trong thân thể Tần Dũng, trong nháy mắt lực lượng của Tần Dũng tăng lên gấp bội.
Huyết mạch Bạo Hùng, là lực lượng huyết mạch của Tần Dũng, thuộc về loại lực lượng huyết mạch có khả năng tăng lực lượng của võ giả lên cực lớn, sức chiến đấu cực kỳ cường đại.
Vốn Tần Dũng là cường giả Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong, lực lượng kinh người, sau khi dung hợp lực lượng huyết mạch thì đã có uy thế hủy thiên diệt địa.
Mắt thấy cự chưởng của Tần Dũng sắp vỗ trúng Tần Trần, cả người Tần Trần lui về như một tia chớp, hữu kinh vô hiểm né được chưởng ảnh.
Ầm!
Cự chưởng của Tần Dũng vỗ lên một gốc cổ thụ trong viện, vỗ gảy ngang gốc cổ thụ to bằng một vòng người ôm này.
- Lực lượng thật cường đại, chí ít 50 mã lực trở lên.
Tần Trần khẽ cau mày.
- Xảy ra chuyện gì? Vậy mà để tiểu tử này tránh được?
Tần Dũng cũng cả kinh.
Hắn không ngờ tốc độ phản ứng của Tần Trần lại nhanh đến như vậy, hơn nữa né đúng ngay chỗ lực lượng yếu nhất của một chưởng kia. Tần Dũng rõ ràng chỉ là một thiếu niên, nhưng kinh nghiệm chiến đấu mạnh đáng sợ.
Nghĩ đến lúc trước mấy người mình mang theo chết ở trong tay của Tần Trần, trong nháy mắt Tần Dũng cảm thấy nghiêm nghị.
Mặc dù Tần Trần chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, nhưng sự đáng sợ và lão luyện của hắn còn hơn xa một võ giả Địa cấp, nếu như mình còn nghĩ hắn là một đứa bé thì người gặp xui nhất định là mình.
Nghĩ đến đây, Tần Dũng không dám lưu thủ nữa, trong nháy mắt đề thăng lực lượng đến cực hạn, chưởng ảnh đầy trời trút xuống.
Rầm rầm rầm rầm!
Trong sân bụi mù tung bay như phát sinh một trận địa chấn, khắp nơi đều là tiếng nổ vang bạo tạc, vô số đá vụn vỡ nát thành bụi mù.
Cả người Tần Trần như một con vũ yến linh hoạt, tung bay dưới chưởng ảnh của Tần Dũng. Lúc cần thiết né tránh mới chịu quơ đao ngăn cản, tá lực đả lực, trong khoảng thời gian ngắn Tần Dũng vậy mà không làm gì được Tần Trần.
Thỉnh thoảng có lúc Tần Trần sẽ đột ngột chém ra một đao, đao khí sắc bén kia thậm chí làm cho Tần Dũng không thể không tránh ba phần.
- Chuyện này không thể nào, rõ ràng tiểu tử này chỉ là võ giả Nhân cấp hậu kỳ đỉnh phong, sao thực lực lại mạnh đến như vậy? Lại có thể kiên trì lâu đến thế?
Tần Dũng càng đánh càng kinh hãi, đẳng cấp của hắn cao hơn Tần Trần một bậc, nhưng trong nhất thời lại không thể làm gì đối phương.
Tần Trần linh hoạt giống như cá chạch, liên tiếp du động trong chưởng ảnh, mỗi một lần đều sai một ly, mắt thấy rõ ràng đã sắp tránh không được, nhưng chung quy lại có thể tìm được cơ hội chạy thoát.
- Ta tu luyện là Huyền cấp hạ phẩm Trích Tinh Chưởng, coi như là võ giả Địa cấp hậu kỳ cũng bị ta đánh tới chết.
Tần Dũng phiền muốn đến muốn thổ huyết.
Hắn nào biết chưởng pháp Huyền cấp hạ phẩm ở Đại Tề Quốc tuy là võ kỹ không tệ, nhưng trong mắt Tần Trần thì thô sơ không ra hình dạng, cộng thêm với việc hắn vừa đột phá tinh thần lực, tùy ý đảo qua là đã có thể nhìn ra ít nhất năm sáu chỗ hở.
Tần Trần muốn liều mạng với Tần Dũng có lẽ có chút độ khó, nhưng nếu chỉ chạy thì căn bản không tốn nhiều sức.
Sưu!
Trong lúc tránh né, đôi khi Tần Trần còn có thể chém một đao, lướt qua thân thể của Tần Dũng, dọa cho Tần Dũng nhiều lần đổ mồ hôi lạnh.
- Tiếp tục như vậy không ổn, tiểu tử này quả thật quá quái dị, hơn nữa ra chiêu xảo quyệt, tốc độ cũng nhanh kinh người, không cẩn thận một chút là có thể bị nhất kích giết chết.
Tần Dũng chưa bao giờ nghĩ đến bản thân đối phó một tên thiếu niên lại sẽ gặp nhiều phiền toái như thế, khiến cho võ giả Địa cấp như hắn có loại cảm giác bó tay bó chân, chân tay luống cuống.
Giờ phút này trong lòng hắn đã sinh ra ý niệm thối lui, nhưng nghĩ đến ánh mắt cường liệt của Triệu Phượng, Tần Dũng chỉ có thể cắn răng xuất thủ.
- Ta cũng không tin, ta đường đường một võ giả Địa cấp đỉnh phong, lại không đối phó được một tiểu thí hài!
Tần Dũng nổi giận, đột nhiên trong tay lấy ra một viên đan dược huyết sắc, uống vào.
Ầm!
Sau một khắc, trên người Tần Dũng lao ra chân khí ngập trời, trong nháy mắt tinh khí thần toàn thân gia tăng ước chừng gấp bội.
- Là Bạo Huyết Đan!
Tần Trần cả kinh, Bạo Huyết Đan là đan dược tam phẩm rất hiếm có, một khi dùng có thể khiến cho bất kỳ võ giả nào từ Thiên cấp trở xuống tăng thực lực lên gấp đôi trong một thời gian ngắn.
Thế nhưng nó có tác dụng phụ rất rõ ràng, đó là dược hiệu vừa hết sẽ lâm vào thời kỳ suy yếu, chỉ có thể nằm giường an dưỡng mà thôi.