Tiếp nhận phong thư, Nam Cung Ly cười nhạt, nói:
- Giả thần giả quỷ, nếu để lão phu thất vọng thì ta sẽ khiến cho các ngươi biết hai chữ hối hận viết như thế nào.
Tiếp nhận phong thư, Nam Cung Ly mở ra liếc mắt nhìn một cái, đột nhiên hai hàng lông mày của hắn nhíu lại.
Nhìn xuống chút nữa, đột nhiên hai mắt Nam Cung Ly trợn tròn, trong ánh mắt toát lên vẻ khó tin. Mới nhìn được một nửa thì Nam Cung Ly đã đứng lên.
Rầm!
Bởi vì quá kích động cho nên không kìm được chân lực, cái bàn trước người hắn bị đánh bay sang một bên, đồ đạc trên bàn rơi lả tả dưới đất.
Nhưng dường như hắn vẫn không biết chuyện này, hai tay đang cầm thư run lên nhè nhẹ, hiển nhiên người này đang vô cùng khiếp sợ.
Bởi vì nội dung trong thư, không ngờ lại là một loại huyết mạch thuật viễn cổ.
Loại huyết mạch thuật này, Nam Cung Ly đã từng nghe nói qua, yêu cầu với thiên phú của Huyết Mạch sư cũng không cao, thế nhưng lại có thể làm tăng đẳng cấp của Huyết Mạch sư lên trên diện rộng.
Vì thế, Nam Cung Ly đã từng đau khổ tìm kiếm thứ này rất lâu.
Thế nhưng loại huyết mạch thuật này rất khan hiếm, Nam Cung Ly phí hết tâm tư, trừ việc có chút hiểu biết đơn giản về loại huyết mạch thuật này ra, còn lại vẫn không có tung tích gì về thứ này.
Thậm chí hắn còn nghi ngờ loại huyết mạch thuật thượng cổ này có thực sự tồn tại hay không.
Mà hôm nay, không ngờ trong thư lại viết thủ pháp của huyết mạch thuật viễn cổ, chuyện này bảo sao Nam Cung Ly không kích động cơ chứ?
- Quả thực là không thể tưởng tượng được nổi, không ngờ loại huyết mạch thuật này lại có thật.
Nam Cung Ly thì thào, khuôn mặt đỏ lên, như là uống say vậy.
Vẻ mặt của hắn làm cho Trần Tường quản sự ở bên cạnh giật mình. Hắn theo Nam Cung Ly nhiều năm như vậy, thế nhưng đây là lần đầu tiên Trần Tường nhìn thấy Hội Trường đại nhân kích động như thế.
Trong lúc đang nghi hoặc, không biết nội dung trong thư là gì thì...
Chỉ thấy sau khi Nam Cung Ly xem thư xong, sắc mặt hắn chợt biến đổi, sau đó sưu một tiếng, thân thể Nam Cung Ly xuất hiện ở trước mặt Hắc Nô, trong mắt hiện lên vẻ nóng bỏng.
- Nói mau, thiếu chủ nhà ngươi là ai? Hắn ở nơi nào? Nói mau!
Hành động này làm cho Hứa Bác giật mình, nghĩ Nam Cung Ly muốn động thủ giết người.
Chỉ là sau khi nhìn thấy vẻ mặt cuồng nhiệt của Nam Cung Ly, đồng thời cũng không có ý định động thủ với Hắc Nô mà lại còn hỏi tình huống của Tần Trần, lúc này hắn mới mơ hồ đoán được, e rằng bức thư này của Tần Trần cũng không đơn giản.
Hắn nào biết rằng, ở trong thư Tần Trần chỉ viết hơn nửa huyết mạch thuật thượng cổ, nhưng nội dung quan trọng nhất thì lại không viết. Chuyện này làm cho Nam Cung Ly vô cùng khó chịu.
Căn cứ vào nội dung mà Tần Trần viết, Nam Cung Lý có thể cảm nhận được rất rõ ràng. Nếu như mình nắm giữ được loại huyết mạch thuật thượng cổ này, như vậy rất có thể sẽ bước vào hàng ngũ Huyết Mạch sư lục giai đỉnh phong trong vòng mấy năm a.
Hiện tại hắn đã là cường giả nửa bước Vũ Vương, mấy năm giữa, muốn triệt để bước vào Vũ vương thất giai cũng không phải là chuyện gì quá khó.
Như vậy hắn sẽ có tư cách đi tới Nam Hoa Vực, tìm kiếm vị sư tôn kia của hắn.
Đây là chuyện vinh quang tới bực nào cơ chứ?
Vì vậy sau khi nhìn thấy trong thư chỉ ghi chép một nửa huyết mạch thuật thượng cổ, trong lòng Nam Cung Ly sốt ruột như là con kiến bò trên chảo nóng, thậm chí trong lúc nhất thời còn có cảm giác như sắp phát điên.
- Nam Cung hội trưởng sao vậy? Không đuổi bọn ta ra ngoài nữa sao?
Thấy Nam Cung Ly cuống cuồng như vậy, Hắc Nô lãnh đạm, bình tĩnh nói một câu.
Dường như Nam Cung Ly cũng ý thức được hành động của bản thân mình quá lỗ mãng. Hơn nữa lúc trước hắn cũng quá cuồng ngạo, cho nên lúc này hắn đành ngượng ngùng cười một tiếng, sau đó nói với Hắc Nô và Hứa Bác:
- Khục khục, hiểu lầm, ban nãy chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Sau đó hắn trợn mắt với Trần Tường, cả giận nói:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh đi thu xếp một chút. Lại lấy loại trà ngon nhất của lão phu ra đây, pha trà cho hai vị khách quý!
Thái độ này khiến cho Trần Tường ngã ngửa.
- Không cần phải pha trà làm gì.
Hắc Nô khoát tay một cái, nói:
- Thật ra Thiếu chủ nhà chúng ta sai tại hạ đưa phong thư này tới đây là có nguyên nhân. Thiếu chủ của chúng ta kính nể con người Nam Cung hội trưởng, sau khi nghe sự tích của Nam Cung hội trưởng lại có lòng muốn giúp Nam Cung hội trưởng thỏa mãn nguyện vọng. Vì vậy thiếu chủ mới viết phong thư này, lại sai tại hạ đưa cho Nam Cung hội trưởng. Còn một phần bí thuật khác trong thư, bởi vì tương đối đặc thù cho nên không tiện lấy ra. Mà Thiếu chủ của chúng ta cũng đang định tự mình gặp mặt Nam Cung hội trưởng, giao lưu một chút kinh nghiệm.
- Thiếu chủ nhà các ngươi thật là chu đáo, bây giờ thiếu chủ nhà các ngươi đang ở đâu? Lão phu sẽ ở nơi này chờ hắn tới, không... không... Lão phu sẽ tới tận nơi bái phỏng, làm phiền hai vị dẫn đường, lão phu sẽ tự mình đi bái phỏng thiếu chủ của hai vị.
Nam Cung Ly vội vã xoa xoa tay, hắn không muốn chờ thêm một phút giây nào nữa.
- Lúc đầu Thiếu chủ của chúng ta định hai ngày nữa sẽ tới gặp mặt Nam Cung hội trưởng, chỉ tiếc, nửa đường lại xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn.
Hắc Nô lắc đầu.
Hắn vòng vèo như vậy là cố ý làm cho Nam Cung hội trưởng sốt ruột, hiếu kỳ, sau đó sẽ chủ động hỏi mình.
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì vậy?
Sau khi nghe nói xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Nam Cung Ly nhíu mày, hỏi.
- Bằng hữu của thiếu chủ nhà chúng ta bị một gia tộc trong hoàng thành bắt nạt. Thiếu chủ chúng ta tới cửa đòi người mà đối phương lại còn định ra tay với Thiếu chủ chúng ta, kết quả Thiếu chủ nhà chúng ta giận dữ, diệt cả gia tộc kia.
Hắc Nô trầm giọng nói:
- Đây vốn là chuyện rất đơn giản, thế nhưng gia tộc kia lại có bối cảnh rất lớn, không ngờ lại có thể sai người của Thành Vệ quân tới bắt Thiếu chủ. Cho nên hiện tại thiếu chủ nhà chúng ta đang bị nhốt ở chỗ Thành Vệ thự a.
- Thiếu chủ của chúng ta có ý giúp đỡ Nam Cung hội trưởng, vì vậy mới để tại hạ mang bức thư này giao cho Nam Cung hội trưởng trước. Để Nam Cung hội trưởng đọc qua một chút, đợi sau khi Thiếu chủ chúng ta thoát thân sẽ tới chỗ Nam Cung hội trưởng giao lưu, trao đổi kinh nghiệm.
- Cái gì, có chuyện này sao? Vậy tới lúc nào thiếu chủ nhà các ngươi mới có thể đi ra ngoài được?
Nam Cung Ly lập tức nôn nóng.
- Lúc đầu đây là chuyện rất đơn giản, thế nhưng thế lực hậu trường của gia tộc kia quá lớn, muốn thông qua chuyện này để tạo thành án oan trong Hoàng thành. Vì vậy có lẽ Thiếu chủ nhà chúng ta phải mất một chút thời gian mới ra ngoài được. Nam Cung hội trưởng không cần sốt ruột, chúng ta đang nghĩ cách. Đợi sau khi Thiếu chủ nhà chúng ta ra ngoài, nhất định Thiếu chủ sẽ tới tìm Nam Cung hội trưởng trước a.
Hắc Nô trầm giọng nói.
- Thành Vệ thự thật là to gan, còn chưa phân rõ thị phi, trắng đen mà đã bắt người. Trong mắt bọn chúng không có vương pháp hay sao?
Nam Cung Ly tức giận nói:
- Thiếu chủ nhà các ngươi tên gì, diệt gia tộc nào? Lão phu sẽ lập tức phái người đi tới Thành Vệ thự tìm hiểu tình hình. Hoàng thành này không phải là nơi cho bọn chúng làm xằng làm bậy.
- Thiếu chủ của chúng ta tên là Tần Trần, lại nói, cũng có chút giao tình với Đông Phương Thanh và Hướng Vấn Thiên của Huyết Mạch thánh địa các ngươi a.
Hắc Nô nói.
- Đông Phương Thanh? Hướng Vấn Thiên?
Nam Cung Ly híp mắt, trong đầu đã lờ mờ nhớ ra. Dường như bên trong Huyết Mạch thánh địa của hắn có hai Huyết Mạch sư như vậy.
Chỉ là, loại Huyết Mạch sư như vậy, bên trong Huyết Mạch thánh địa có ngàn vạn người. Nam Cung Ly cũng chỉ có chút cảm giác mơ hồ, dường như mình đã nghe nói qua cái tên này mà thôi.
- Bởi vì tình cảnh hiện tại của thiếu chủ không tốt lắm. Cho nên chúng ta cũng không có thời gian ở đây làm khách. Thư này để Nam Cung hội trưởng ngươi làm kỷ niệm, còn nội dung còn lại. Đợi sau khi Thiếu chủ nhà chúng ta đi ra sẽ tới thảo luận với Nam Cung hội trưởng sau vậy.
Giao thư lên, Hắc Nô và Hứa Bác cũng không có ý nghỉ ngơi mà nhanh chóng rời khỏi Huyết Mạch thánh địa.
Chỉ để lại Nam Cung Ly đang nôn nóng.